Cô còn chưa kịp hỏi thêm câu nào thì máy bay đã hạ cánh.
Cửa khoang máy bay mở ra, Phong Lăng cầm điện thoại di động lên, không biết đang gọi cho ai, nhưng chẳng mấy chốc bên ngoài máy bay có rất đông người qua lại.
***
Dù máy bay đã hạ cánh nhưng Mặc Cảnh Thâm vẫn nắm lấy tay Quý Noãn không buông.
Quý Noãn chưa tìm được cơ hội nào khác để hỏi anh thì cả hai đã bị một đám người đẩy vào bệnh viện.
Vết thương ở lưng Mặc Cảnh Thâm không được xử lý kỹ càng ở bệnh viện Campuchia.
Bác sĩ sắp xếp lối đi riêng cho anh, vừa vào bệnh viện đã phẫu thuật ngay.
Ca phẫu thuật ở Mỹ kéo dài từ sáu giờ tối đến mười giờ đêm mới kết thúc.
Vì gây mê toàn thân nên cả đêm Mặc Cảnh Thâm cũng không tỉnh lại.
Cảnh sát và người của căn cứ rời đi sau khi ca phẫu thuật thành công.
Nam Hành xác nhận vết thương của Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn không có vấn đề, lại được Quý Noãn khuyên giải nên lúc này anh mới trở về căn cứ.
Vốn dĩ Quý Noãn muốn ở lại phòng bệnh để chăm sóc anh, nhưng vì mới phẫu thuật nên đêm nay Mặc Cảnh Thâm phải nghỉ một đêm trong phòng vô trùng, sáng mai mới cho phép người thân vào.
Bây giờ cô không thể vào, đứng ngoài phòng bệnh nhìn người đàn ông đang ngủ say qua kính cửa sổ lớn.
Mặc dù mặt anh hơi tái nhưng vẫn thanh tao sâu sắc như cũ.
Hình ảnh Mặc Cảnh Thâm nhìn vào mắt cô trước khi máy bay hạ cánh không ngừng quanh quẩn trong đầu cô.
Là anh sao?
Người máu me khắp người được cô vô tình cứu sống ở bờ sông Los Angeles lúc trước, là Mặc Cảnh Thâm sao?
Phong Lăng ra ngoài mua một số vật dụng cần thiết hàng ngày cho Quý Noãn.
Khi về, cô thấy Quý Noãn vẫn dựa vào cửa sổ kính chưa đi, bèn bước đến khuyên cô vài câu, nói ông Mặc đã bình phục rất nhiều, chỉ là còn thuốc mê nên cần phải ngủ một ngày nữa, ngày mai tỉnh lại sẽ không sao.
Sau đó Phong Lăng lại kéo Quý Noãn đến khoa Phụ sản để khám.
Sau khi khám xong, tình hình sức khỏe của Quý Noãn cũng không tệ, không có vấn đề gì, chỉ là mấy ngày gần đây tâm trạng bị chấn động quá nhiều.
Nói theo kiểu Trung Quốc là thai khí chịu chút ảnh hưởng, không được ổn định cho lắm, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày.
Hơn nữa những chỗ bị bỏng trên tay cô cũng cần xử lý ổn thỏa, cho nên bệnh viện cũng sắp xếp cho Quý Noãn một phòng bệnh thoải mái, để cô vừa có thể nghỉ ngơi và vừa có thể chăm sóc Mặc Cảnh Thâm.
Khó khăn lắm cô mới có thể an tâm nằm trên giường, bên tai đã không còn tiếng súng hoặc tiếng nổ bất chợt, sinh mạng cũng đã không còn bị uy hiếp nữa.
Quý Noãn bỗng dưng không ngủ được.
Lăn qua lộn lại hồi lâu, cô cầm điện thoại di động lên thì mới thấy mấy cuộc gọi nhỡ ngày hôm qua của Hạ Điềm và vài tin nhắn.
“Cậu đâu rồi? Gọi điện sao không bắt máy?”
“Vẫn chưa chịu về à, Campuchia chẳng có đặc sản gì, có chỗ nào đáng để cậu chơi thỏa thích vậy chứ? Mau về đi, bên này có tờ hóa đơn mấy trăm triệu đang chờ bà chủ Quý cậu đây này!”
Quý Noãn vừa về đến Hải Thành là đi Campuchia ngay.
Giữa chừng cô chỉ dành thời gian gọi cho Hạ Điềm thông báo mình đi Campuchia nghỉ dưỡng.
Hạ Điềm nghĩ rằng mấy tháng trước cô học hành ở thành phố T quá căng thẳng, đi nghỉ dưỡng là hợp lý, nên để cho cô đi chơi vui vẻ.
Lần nghỉ phép này thật đúng là trải nghiệm khiến người ta cả đời khó quên.
Quý Noãn mỉm cười rồi gọi lại cho Hạ Điềm.
Ở Los Angeles đang là ban đêm thì ở Trung Quốc đã là buổi sáng.
Hạ Điềm đang làm việc trong phòng họp, Quý Noãn nói ngắn gọn với cô ấy về chuyến đi gần đây, đối phương vội vàng nói đang họp, sau đó tắt máy.
Quý Noãn bỏ điện thoại di động xuống, nằm ngửa ra giường, cầm tờ kết quả siêu âm để bên giường, nhìn hình ảnh viên đậu nho nhỏ mờ nhạt bên trên.
Vừa rồi lúc đi khám, bác sĩ nói hình bầu dục nho nhỏ đáng yêu kia chính là bé cưng khi còn là phôi thai.
Cứ nhìn như thế hồi lâu, tâm trạng của Quý Noãn mới dần bình ổn lại.
Rốt cuộc cô cũng hơi buồn ngủ.
Nhưng giấc ngủ này không dài, chỉ mấy tiếng cô đã chợt tỉnh.
Trong mơ, Mặc Cảnh Thâm máu me khắp người, bị Dali chĩa súng vào trán trong gian nhà gỗ kia.
Quý Noãn lao vào như điên, thét khản giọng trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, nhưng tiếng hét của cô vẫn không thoát ra được khỏi miệng, cô cứ trơ mắt nhìn máu tươi văng khắp nơi…
Cô thậm chí còn không thấy Mặc Cảnh Thâm ngã xuống thế nào sau khi bị bắn, chỉ thấy dưới đất máu me đầm đìa.
Dòng máu nóng hổi đó chảy đến chân cô, cô đột nhiên kinh hãi toát mồ hôi lạnh, mở choàng mắt, thoáng chốc ngồi bật dậy.
Khoang mũi cô tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Nơi này là phòng bệnh trong bệnh viện Los Angeles, xung quanh trắng toát, yên tĩnh, không có Dali, không có súng, cũng không có máu.
Quý Noãn nhắm mắt lại, giơ tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, thở phào một hơi thật dài.
May thay chỉ là một giấc mơ.
Quý Noãn vén chăn xuống giường, trên người cô là quần áo bệnh nhân màu lam nhạt mới tinh, rất mềm mại thoải mái.
Trên ghế sofa trong phòng bệnh đặt hai chiếc túi tinh xảo, bên trong là quần áo mà Phong Lăng mua cho cô trước khi đi.
Còn những bộ đồ mặc từ Campuchia về, đương nhiên đã bị vứt hết tất cả, không để lại chút dấu vết nào.
Trong mơ đều là cảnh Mặc Cảnh Thâm bị thương, Quý Noãn thật sự không ngủ được.
Dù đã tắm trước khi đi ngủ, nhưng theo thói quen, cô vẫn làm dịu căng thẳng bằng cách tắm rửa, cho nên cô đi thẳng vào phòng tắm cỡ nhỏ trong phòng bệnh tư xa hoa này.
Lúc cô tắm xong đi ra, ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, đồng hồ đã chỉ sáu giờ.
Tối qua bác sĩ đã nói là sau sáu giờ sáng mới có thể vào phòng bệnh của Mặc Cảnh Thâm.
Sau khi nhìn đồng hồ, cô nhanh chóng vuốt vuốt tóc, dùng tay chải qua loa hai lần, rồi đi thẳng ra ngoài.
***
Sáng sớm, mùa này Los Angeles cũng bị không khí lạnh của mùa Đông xâm nhập như Hải Thành.
Dù trong hành lang bệnh viện có điều hòa, nhưng lúc này đường đi thênh thang, khí trời rét lạnh, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Quý Noãn được sự cho phép của bác sĩ, sau khi nhẹ nhàng vặn chốt cửa phòng bệnh ra, cô nương theo ánh đèn mờ trong phòng bệnh đi vào.
Màn cửa cửa sổ gian phòng này khép chặt, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của anh.
Cô đi đến bên giường.
Ánh đèn trong phòng bệnh không quá chói, mà tương đối nhẹ nhàng và mát mẻ, nhưng cũng đủ để thấy rõ đường nét trên mặt anh.
Mặc dù nửa sáng nửa tối, nhưng cô vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Mặt anh tái đi rất nhiều, gầy hơn mấy phần khi ở Trung Quốc.
Bên mép cằm có vết bầm nhạt màu, vết bầm lờ mờ ở chân mày cũng chưa tan đi, nhưng trông anh vẫn đẹp trai không ai bằng.
Thành phố nhộn nhịp ở Hoa Kỳ, bên cạnh dòng sông Los Angeles.
Người đàn ông trẻ tuổi nằm thẳng người trên chiếc giường màu trắng, ngủ rất say, khuôn mặt điềm tĩnh, tay để hai bên chăn.
Vết thương trên mu bàn tay đã được xử lý và băng bó.
Anh cứ thế sống sờ sờ nằm ở đây.
Bên ngoài cửa sổ trong phòng bệnh, ánh rạng động dần ló dạng, anh yên tĩnh nằm đây, ánh đèn mờ chiếu vào mặt.
Giờ phút này, Quý Noãn mới thật sự cảm nhận được, người đàn ông trước mặt quả thật đã cùng cô thoát khỏi gian nhà gỗ ẩm ướt kia, từ Campuchia trở về Mỹ, bình an quay về bên cạnh cô..