“Bà Mặc, cô đừng nhìn Phong Lăng gầy gò bé nhỏ, mỗi lần tập luyện cô ấy còn lợi hại hơn cả chúng tôi, bao giờ đánh nhau cũng luôn là người xông lên đầu tiên.
Nói đến đánh cận chiến thì đến tám mươi phần trăm người trong căn cứ không thắng nổi cô ấy, còn lại hai mươi phần trăm thì cũng phải tùy xác suất mới có thể chiến thắng, vô cùng siêu!”
A K vừa nói vừa vô cùng hào sảng đập tay lên vai Phong Lăng, hoàn toàn như đang ở bên cạnh một người anh em như mình.
Phong Lăng cũng không tránh né, chỉ lành lạnh nói: “Đừng có mà nói quá.”
A K cười: “Sao hả, cô sợ bà Mặc biết địa vị của cô trong căn cứ chúng ta thì sẽ kích động mà tăng lương cho cô sao? Này, cũng không phải là bà Mặc không trả nổi…”
“Biến đi.” Phong Lăng đẩy anh ta ra: “Tôi dẫn cô ấy đi đến chỗ này một chút, anh là đàn ông đàn ang đi theo làm gì.”
“Tôi cũng không đoán ra được cô có thể tán gẫu chuyện phụ nữ gì với bà Mặc.
Lần trước tôi bắt gặp cô đắp mặt nạ thì cô đã lúng túng đến muốn đập vỡ điện thoại di động của tôi…”
A K còn chưa nói dứt câu, nhìn thấy Phong Lăng mới giơ chân lên đạp thì đã nhanh nhẹn lắc người co giò chạy.
Quý Noãn đứng bên sân tập cười, nhìn bóng lưng A K đang chạy nhanh như bay, rồi lại đảo mắt nhìn những người đang tập luyện bên trong, hai tay vịn vào lan can kim loại.
Tay chạm vào lạnh như băng mới cho cô cảm giác tất cả chuyện này đều là thật, giống như lúc ấy ở Campuchia vậy, cũng trong một doanh trại huấn luyện, dường như ai cũng giắt súng bên hông, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng súng bắn bia vang lên đều đặn.
“Cũng không dễ để được vào đây phải không?” Quý Noãn hỏi.
Phong Lăng đứng bên cạnh cùng nhìn về hướng cô đang nhìn, lãnh đạm đáp một tiếng: “Ừ.”
Quý Noãn đảo mắt nhìn cô: “Vậy ban đầu cô vào đây bằng cách nào?”
“Tôi tình cờ cứu được một người trong căn cứ, rồi anh ấy giới thiệu tôi vào đây.
Nhưng lúc tôi mười mấy tuổi thì dáng người bé nhỏ, là một người con gái nhưng liên tục muốn cải trang thành con trai, ở trong đám người mới vào thì lại càng gầy gò.”
“Lúc ấy Nam Hành rất không ưa tôi, cũng không coi trọng tôi, mấy lần muốn ép tôi ra khỏi đây.
Anh ta ra bài sát hạch và tập luyện nặng nhất cho tôi, gần như muốn lấy nửa cái mạng của tôi, nhưng tôi vẫn không chịu đi.”
“Có thể tôi thật sự có năng khiếu và sức bật trong mặt này, nên dù cơ thể tôi nhỏ nhắn nhưng sức lại lớn, cũng có thể chịu được gian khổ.
Sau đó tôi từ một đứa bé nhỏ không được anh ta coi trọng nhất, trở thành đối tượng mà thỉnh thoảng anh ta đánh thức lúc nửa đêm khi cần người tăng cường huấn luyện.”
Quý Noãn tựa lưng vào hàng rào kim loại nhìn cô: “Bản tính của Nam Hành thuộc loại người lạnh lùng rất khó gần gũi.
Người anh ta không coi trọng thì rất khó khiến cho anh ta thay đổi cái nhìn về mình.
Giống như trước kia, tôi cảm thấy anh ta rất không ưa tôi.
Nếu không phải vì Mặc Cảnh Thâm thì đến cả mấy câu nói móc tôi anh ta cũng chẳng thèm nói.
Loại đàn ông tính tình cố chấp thối tha như thế mà cô có thể khiến anh ta phải thay đổi cách nhìn về mình thì đúng là không hề dễ dàng.”
“Anh ta là loại người như thế, dữ tợn, và tàn ác hơn suy nghĩ của cô nhiều.” Phong Lăng hất cao cằm, ra hiệu về phía đám người đang tập luyện đấu tay đôi cận chiến: “Lúc tôi 17 tuổi, cơ thể đã trổ mã gần như hoàn thiện.
Khi đó quần áo tôi mặc hàng ngày đều rộng thùng thình, tôi sợ khi tập luyện, va chạm với bọn họ mà bị phát hiện, nên có một khoảng thời gian tôi sợ bóng sợ gió không dám thực hiện những động tác kia.
Nam Hành đấu với tôi mấy lần, phát hiện ra tôi sợ hãi kỳ lạ, nên đã thẳng tay đánh gục tôi nằm trên đất.
Lúc đó thời tiết cũng cực kỳ lạnh như thế này, anh ta để tôi nằm sấp dưới đất một tiếng.
Tôi dám gượng lên một lần là anh ta đạp tôi một lần.”
“Ác như vậy sao?”
“Lúc đó tôi không ngồi dậy nổi, nằm nguyên cả đêm nghĩ cách giấu ngực và dáng người của mình.
Cuối cùng thì tôi hôn mê vì quá lạnh.”
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó… Khi tôi tỉnh lại thì thấy đám A K đưa tôi vào phòng cấp cứu.
Tôi tỉnh lại cũng nhanh, vừa đến phòng cấp cứu thì lập tức mở mắt ra.
Tôi sợ bọn họ phát hiện ra cơ thể tôi khác bọn họ, nên tôi đẩy bọn họ ra rồi một mình chạy về phòng tắm nước nóng.
Nhưng tôi vẫn bị cảm lạnh, sốt cao hai ngày, tự mình ở trong phòng ngủ hai ngày, sau đó vẫn khỏe lại.
Có thể do tôi trẻ tuổi, nên cơ thể bị hành hạ thế nào cũng không vấn đề gì.”
Người nghe cũng có thể hiểu ý tứ của cô khi nói những lời này.
Trong những ngày đó, Nam Hành không hề đến thăm cô.
Chỉ kể lại nhẹ nhàng bâng quơ như vậy thôi, nhưng một thiếu nữ mới mười mấy tuổi mà đã có sức chịu đựng kinh khủng như vậy.
Bây giờ nhắc đến chuyện này cô cũng không để lộ ra bất kỳ cảm giác đau khổ tủi thân nào.
Quý Noãn nghe thấy không khỏi cảm thấy nỗi buồn dâng trào mãnh liệt trong tim mình.
“Phong Lăng, cô dạy tôi bắn súng đi!”
“… Đang yên ổn sao tự nhiên cô lại học bắn súng làm gì?”
“Lúc trước ở Campuchia, sau khi tôi bắn phát súng kia, nếu không phải cô kịp thời chạy đến thì có lẽ tôi đã bị súng cướp cò tự chĩa vào mình rồi.
Ai biết sau này có còn xảy ra chuyện gì nữa không, dù sao ở đây cũng có thể luyện tập được, cô sẽ dạy cho tôi chứ?”
Ai nói chỉ có đàn ông mới có thể kết nghĩa anh hùng, phụ nữ cũng làm được như vậy.
Ai cũng không mong khi có hiểm nguy thì mình trở thành gánh nặng của người khác, có thể học được kỹ năng phòng thân cũng là chuyện tốt.
Phong Lăng vốn muốn nói, dạy cô bắn súng thì thà dạy cô chút thuật phòng thân cơ bản còn hơn.
Nhưng cô vừa muốn nói thì lại nhớ ra hiện giờ Quý Noãn đang mang thai, tạm thời không thể luyện được những động tác mạnh mẽ quá khích gì đó.
“Dạy thì dạy, nhưng tôi cảm thấy kể cả cô có học được thì chưa chắc sau này đã phải dùng đến đâu.”
“Có cần dùng đến hay không lại là chuyện khác, chủ yếu là vì cô quá ngầu, tôi cũng muốn ngầu giống cô vậy…”
“…”
***
Tối muộn, thời gian tập luyện ở trường bắn vừa kết thúc thì lại có tiếng súng vang lên.
Trong phòng họp của căn cứ, một vị khách quan trọng nghe thấy tiếng súng thì phán chắc như đinh đóng cột: “Tiếng này nghe như người mới tập…”
Nam Hành liếc đồng hồ, quay sang chạm mắt với Mặc Cảnh Thâm đang ngồi bên kia, rồi đứng dậy, nhìn vào camera của căn cứ xem tình hình ở trường bắn.
Anh thấy Phong Lăng và Quý Noãn, mỗi người cầm một khẩu súng.
Phong Lăng dạy Quý Noãn tư thế cầm súng, Quý Noãn răm rắp làm theo.
Phong Lăng bắn một phát trúng giữa hồng tâm, Quý Noãn cũng bắn một phát, tuyệt vời, không bị bắn ra ngoài, nhưng chỉ trúng vòng tròn thứ ba mà thôi.
Nhìn cô gái bắn súng chính xác, Nam Hành nhớ đến tình huống Quý Noãn bắn ra một phát súng vào lúc chỉ mành treo chuông ở Campuchia hôm trước.
Anh nheo mắt cười lạnh, đảo mắt nói: “Vợ cậu đang học Phong Lăng ngắm mục tiêu bắn súng.
Xem ra trước đây cậu cam kết với ông cụ Mặc sẽ không để tay vấy máu, bây giờ lại vì vợ mà sắp ôm cả đống rắc rối rồi.
Chẳng lẽ lần trước cô ấy bị kích động không nhẹ nên muốn trang bị chút kỹ thuật, để sau này giúp chúng ta xông pha chiến đấu sao?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn hai người đang tập ở trường bắn, đôi mắt anh sâu thẳm, không tiếp tục nói chuyện.
Vị khách quý ngồi bên bàn họp cũng cười nói: “Người trong căn cứ chưa được huấn luyện từ ba năm rưỡi trở lên cũng không dám ra ngoài phô trương.
Một lính mới mà có thể bắn trúng bia đã là không tệ, anh còn mong người nào cũng như Phong Lăng sao?”.