Tô Tuyết Ý nhìn ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng của Quý Noãn thì sợ hãi phần nào.
Đôi môi cô ta trắng bệch, do dự một lát rồi mới trả lời thật miễn cưỡng: “Chị họ thấy tao bị người nhà nhốt lâu ngày, thương tình nên mới bảo sẽ đưa tao ra ngoài giải khuây.”
Dứt lời, cô ta lại nhìn chằm chằm Quý Noãn: “Mày đừng hòng châm ngòi ly gián! Tình cảm giữa tao và chị họ rất tốt! Dù cho tao thật sự bị bắt cóc thì cũng không thể nào liên quan đến chị ấy!”
Ngu vẫn hoàn ngu, bị lợi dụng một lần còn không biết, bị lợi dụng lần hai còn vui vẻ kiếm tiền giúp người ta, không hề phát hiện chị họ cô ta là loại người nào.
Nếu quan hệ chị em hai người họ tốt như thế, vậy ngay từ đầu Tô Tri Lam nên ngăn cản Tô Tuyết Ý, đừng để cô ta về nước rồi đến thành phố T đâm đầu vào chỗ chết.
Nếu không phải Tô Tri Lam giả vờ đáng thương giật dây đằng sau thì với tính cách bộp chộp của Tô Tuyết Ý, sao cô ta có gan lớn mà chĩa họng súng về phía Mặc Cảnh Thâm.
Mà lúc này đây, nếu Tô Tri Lam không có mục đích gì, chắc chắn cô ta sẽ không mang một người điên loạn như Tô Tuyết Ý đến buổi tiệc.
Hiện giờ, cô nói lý lẽ với người điên cũng vô ích.
Chiếc xe Quý Noãn ngồi đang chạy với tốc độ đáng sợ, khiến cảm giác nôn nghén ập đến.
Không biết có phải trong thuốc mê có thành phần kích thích hay không mà bắt đầu từ khi tỉnh lại đến giờ, bụng cô co thắt đau đớn liên tục.
Quý Noãn đè ép cảm giác bất ổn làm lòng người hoảng sợ đó xuống, hất cánh tay đang định vươn tới nắm lấy bả vai cô của Tô Tuyết Ý.
Quý Noãn vỗ vách ngăn giữa chỗ ngồi của tài xế và chỗ ngồi phía sau.
Đây là một tấm nhựa hoặc kính màu đen, không quá cứng.
Quý Noãn lại vỗ lần nữa, sau đó cúi đầu nhìn giày đế bằng dưới chân, rồi lại đảo mắt nhìn giày cao gót dưới chân Tô Tuyết Ý, cuối cùng cương quyết cúi người cởi giày cô ta ra.
“Mày làm gì đấy?” Vì hành động không thể hiểu nổi của Quý Noãn mà vẻ mặt Tô Tuyết Ý đầy phòng bị.
Quý Noãn không để ý đến cô ta, giơ giày cao gót lên nện mạnh vào tấm chắn trước mặt.
Hiện giờ xe đang chạy với tốc độ kinh hồn, thỉnh thoảng hai bên còn xuất hiện những chiếc xe lớn nhỏ.
Hơn nữa, cô phát hiện chiếc xe này vẫn luôn chạy theo đường thẳng, nhất định phải nghĩ cách khiến xe dừng lại.
Tiếng đập mạnh làm Tô Tuyết Ý sợ hãi lùi qua một bên, nhất thời cô ta không biết nên duỗi tay bóp cổ Quý Noãn hay nên làm gì.
Quý Noãn biết đối với người từng bị kích thích lại còn điên điên như Tô Tuyết Ý mà nói, tiếng ồn sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ta.
Vì vậy, cô im lặng không nói tiếng nào, dồn sức đập vào vách ngăn, không ép hỏi cô ta nữa.
Bây giờ không phải là lúc ẩu đả cãi vã.
Bọn họ là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, lỡ như xảy ra chuyện gì, cả hai không chết thì cũng bị thương.
Quý Noãn dồn sức đập vách ngăn vài cái, rốt cuộc cũng xuất hiện một khe nứt ở giữa.
Tay Quý Noãn đã tê rần, cô lại đổi tay khác đập tiếp, cho đến khi vách ngăn bị đập thành một lỗ thủng lớn.
Trong nháy mắt, Quý Noãn không hề có bất kỳ cảm giác mừng rỡ hay thả lỏng nào, mà tâm trạng lại càng nặng nề hơn.
Phía trước không có một bóng người!
Chiếc xe này không hề có người lái!
Từ khi bọn họ bị ném lên xe, đến khi tỉnh lại rồi đến bây giờ, ít nhất đã qua mười mấy phút đồng hồ, vậy mà chiếc xe vẫn phóng nhanh về phía trước, duy trì tốc độ một trăm năm mươi cây số một giờ.
Đường cao tốc thẳng tắp rất phổ biến ở Mỹ, nhưng chuyện chắc chắn không đơn giản chỉ là cố định tốc độ và ném bọn họ lên xe.
“Đến bây giờ mà cô còn tin chị họ của mình sao?” Quý Noãn nhìn chằm chằm chỗ tài xế trống không, giọng điệu âm u nặng nề.
Vẻ mặt Tô Tuyết Ý khiếp sợ.
Cô ta vẫn còn chưa phản ứng kịp, việc xe không có người lái có liên quan gì đến Tô Tri Lam?
“Có người muốn mượn tay cô diệt trừ tôi, nhưng lại không định để cô sống.
Tô Tuyết Ý, cô thật đáng thương.
Từ nhỏ đến lớn, cô thay mặt chị họ làm không ít chuyện, cuối cùng người lãnh trách nhiệm đều là cô, mà người chị họ được cô luôn che chở lại giống như một đóa sen xanh cao quý không nhuốm bùn lầy, đúng không?” Quý Noãn nhìn cô ta giễu cợt.
Tô Tuyết Ý ngồi ở phía sau cứng đờ người, dường như còn chưa hoàn hồn sau lời nói của Quý Noãn.
Vốn cô ta đã là kẻ ngu xuẩn, bây giờ điên rồi thì càng nói càng không thông.
Quý Noãn thu hồi ánh mắt đặt trên người cô ta, nhanh chóng lấy giày cao gót mở rộng lỗ thủng trước mặt, cho đến khi hơn một nửa tấm vách ngăn đều bị đập vỡ, cô mới chui lên chỗ ngồi tài xế, giơ tay muốn khống chế tay lái.
Nhưng lúc này cô mới phát hiện không chỉ xe bị cố định tốc độ, ngay cả tay lái cũng bị khóa, cô không còn cách nào để khống chế phương hướng chiếc xe, càng không có cách nào phanh xe lại.
Cho dù là phanh xe hay bàn đạp ly hợp đều bị nới lỏng, không thể sử dụng được.
Quý Noãn cúi đầu xuống quan sát phía dưới, lúc này cô mới phát hiện bên trong chiếc xe đã bị người ta lắp đặt lại, bên dưới chỗ ngồi có dấu vết bị động chạm.
Cô nhìn thấy vài sợi dây to màu đỏ, vàng, xanh lam, xanh lá đan xen nhau ở bên dưới.
Trong nháy mắt, sống lưng Quý Noãn lạnh toát.
Chẳng lẽ xe này… bị người ta cài đặt hệ thống tự bốc cháy sao?
Tô Tuyết Ý thấy sắc mặt Quý Noãn không tốt, cô ta run rẩy, bám ở sau lưng ghế ngồi của Quý Noãn, ló đầu qua: “Có thể dừng xe được không?”
Quý Noãn im lặng, nhìn cô ta một cái.
Bảo Tô Tri Lam có chứng hưng cảm, chi bằng nói Tô Tri Lam là kẻ vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn.
Người em họ lúc nào cũng suy nghĩ cho cô ta, thế mà lại bị cô ta lợi dụng đến nông nỗi này.
Hiện giờ vì để diệt trừ cô, cô ta không tiếc hi sinh mạng sống của Tô Tuyết Ý.
Nếu như bọn họ chết ở trên chiếc xe này thật, làm gì có ai còn suy xét xem người khởi xướng có phải là Tô Tri Lam hay không.
Bởi vì mọi người đều biết Tô Tuyết Ý và Quý Noãn có ân oán, biết Tô Tuyết Ý hận Quý Noãn, cũng biết Tô Tuyết Ý bị điên.
Mà người điên thì chuyện đáng sợ đến đâu cũng dám làm.
Cho nên chỉ có kẻ điên như Tô Tuyết Ý mới làm ra hành động đáng sợ kiểu ôm nhau chết chung này thôi!
Đến lúc đó Tô Tuyết Ý chết rồi, người chết không đối chứng, cô ta thành công diệt trừ tình địch, đồng thời lại có thể thoát khỏi hiềm nghi.
Phong Lăng từng bảo cô đừng nghĩ Tô Tri Lam quá đơn giản.
Quả nhiên, cô ta không đơn giản.
Quý Noãn liếc mắt nhìn những sợi dây bị giấu ở mặt dưới ghế ngồi.
Túi xách của cô và Tô Tuyết Ý đều không thấy đâu, trên tay cũng chẳng có bất kỳ công cụ như kéo hay vật dụng nào.
Giày cao gót không thể đập đứt sợi dây điện to như vầy, mà cô cũng chẳng thể kéo đứt bằng tay.
Dây điện không dài, cũng không có cách nào kéo qua nơi khác để mài cho đứt.
Quý Noãn lại giơ tay lên lắc lắc tay lái mấy cái, nhưng nó vẫn không hề nhúc nhích.
Cô lại nhìn chiếc xe vẫn luôn cố định ở tốc độ một trăm năm mươi cây số giờ, rồi lại nâng mắt nhìn cảnh sắc hai bên đường đang lùi dần về sau với tốc độ chóng mặt.
Thỉnh thoảng xung quanh còn có chiếc xe lao vụt qua, hoặc là bị chiếc xe này vượt mặt.
Dù cho đường cao tốc này thẳng tắp không có điểm cuối, dù cho cô có thể đợi đến khi xe hết xăng và từ từ dừng lại, nhưng trên chiếc xe này lại lắp đặt hệ thống tự cháy, cho nên nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Có lẽ là một phút, hoặc có lẽ là nửa tiếng, bất kỳ lúc nào cũng sẽ phát sinh nguy hiểm khôn lường.
Chẳng lẽ phải nhảy xe?
Nhảy xe với tốc độ một trăm năm mươi cây số một giờ ư?
Có thể không?.