Phong Lăng bước đến nâng đầu giường Quý Noãn lên, định đút cô uống canh.
Quý Noãn không hề mở miệng, chỉ im lặng nhìn về phía cửa phòng, trầm mặc một lát mới hỏi tiếp: “Nếu bị tổn thương xương cổ và thần kinh cột sống, anh ấy có khả năng tỉnh lại không?”
Phong Lăng siết chặt thìa trên tay.
Tuy rằng Quý Noãn không học y, nhưng vẫn biết những kiến thức cơ bản về cơ thể con người.
Xương sống và xương cổ đều là bộ phận quan trọng liên quan đến não bộ.
Cho dù ông Mặc không tổn thương đến chỗ hiểm, nhưng trải qua tai nạn xe nghiêm trọng như vậy mà vẫn giữ được tính mạng đã là kỳ tích lắm rồi.
Nhưng xét tình trạng anh đã hôn mê bảy ngày vẫn chưa thể qua khỏi nguy hiểm, bọn họ không thể chắc chắn anh có thể tỉnh lại được hay không.
Bác sĩ cũng đã từng nói, chỉ nắm chắc ba mươi phần trăm.
Nếu như ông Mặc không chống đỡ nổi, kết quả cuối cùng có thể sẽ là hôn mê không tỉnh.
Nhưng Phong Lăng không thể nói những lời này với Quý Noãn.
Cho dù bây giờ không nói, có lẽ Quý Noãn cũng đoán ra.
Phong Lăng ngồi bên giường im lặng một lúc, đưa bát đến gần miệng cô: “Mấy ngày nay, Mặc phu nhân luôn ở trong bệnh viện, còn tự nấu canh và đích thân đưa đến cho cô.
Trước tiên, cô uống một chút đi đã.”
Mặc phu nhân?
Quý Noãn nhìn canh gà trong bát.
Quả nhiên tài nghệ nấu nướng của bà Vạn Châu rất giỏi, chỉ ngửi mùi thôi đã cảm thấy có đẳng cấp đầu bếp rồi.
Cô khó có thể tưởng tượng được tâm trạng của bà Vạn Châu sẽ đau đớn ra sao khi vừa phải đối mặt với chuyện mất đi con trai, vừa phải đối mặt với chuyện con dâu sẩy thai, lại còn gắng gượng nấu canh cho cô.
“Cô uống một chút đi, Mặc phu nhân buồn bã và lo lắng cho cô rất nhiều, nhưng bà ấy vẫn rất kiên cường.
Vì ông Mặc, mọi người phải sống, đặc biệt là cô.
Hiện giờ cô cần phải tẩm bổ cơ thể.
Vả lại, không chừng cô uống canh này, tâm trạng của Mặc phu nhân sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Quý Noãn nghe lời ngoan ngoãn uống một ngụm.
Đúng là rất ngon, thanh đạm nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy quá nhạt.
“Còn bao lâu nữa anh ấy mới qua khỏi thời kỳ nguy hiểm?” Quý Noãn uống được vài ngụm thì không nuốt trôi nữa, cô khàn giọng hỏi.
Phong Lăng biết hiện giờ cô không uống nổi nữa, cho nên đặt bát sang một bên, trả lời: “Chưa biết, ông Mặc vẫn còn đang được quan sát và điều trị tiếp.
Sau khi bác sĩ Tần nhận được tin thì cũng đã lập tức bay qua.
Cô có thể an tâm về cách trị liệu ở đây.
Chỉ cần có một chút hi vọng, bọn họ đều sẽ dùng những loại thuốc và phương pháp điều trị tốt nhất cho ông Mặc.”
Phong Lăng cũng đã nói đến mức này, cho dù trong lòng Quý Noãn dậy sóng không yên thì bề ngoài vẫn phải duy trì điềm tĩnh.
Bọn họ không hi vọng cô quá khổ sở.
Hiện giờ, đau khổ cũng chỉ là chuyện dư thừa.
Chuyện duy nhất cô có thể làm lúc này là không khiến mọi người lo lắng.
***
Lại một tuần lễ trôi qua, Mặc Cảnh Thâm vẫn hôn mê như cũ, thậm chí vài lần bệnh tình nguy kịch, anh còn bị đẩy vào cấp cứu khẩn cấp.
Trong thời gian này, ngày đêm Quý Noãn đều ngủ không yên.
Chỉ cần nhắm mắt là cô lại nhớ đến cảnh tượng chiếc xe Bentley màu đen xông đến trước mặt, tiếng va chạm cực lớn và chấn động kinh hoàng khiến Quý Noãn phải tỉnh giấc giữa chừng, sau đó cô lại thức trắng đêm.
Những ngày qua, cô biết được tin tức của Tô Tuyết Ý qua miệng của Phong Lăng.
Cô ta chết trên chiếc xe bị trang bị hệ thống tự cháy kia.
Phía cảnh sát điều tra của Los Angeles cũng cho ra kết luận ban đầu là do xích mích giữa Tô Tuyết Ý và Quý Noãn.
Sau đó bởi vì cảm xúc cô ta bất ổn, trở nên quá khích nên muốn chết chung với Quý Noãn.
Kết quả cuối cùng là Tô Tuyết Ý chết trên chiếc xe phát nổ.
Lúc cảnh sát đến nhà họ Tô thu thập bằng chứng, ông cụ Tô và Tô Tri Lam không hề nhiều lời.
Chỉ có lúc trả lời truyền thông, Tô Tri Lam tỏ vẻ đau lòng nói rằng Tô Tuyết Ý là em họ thân thiết nhất của mình, không ngờ cô ta lại điên nặng như thế, lại còn sử dụng phương thức cực đoan để chết chung với người khác…
Mọi trách nhiệm đều bị đẩy hết lên người Tô Tuyết Ý, người chết không thể đối chứng.
Tuy rằng vụ án không bị kết án qua loa, nhưng phía cảnh sát cũng đã nhận định tình hình là vậy, cho nên bọn họ cũng không tiếp tục tìm kiếm chân tướng sự việc một cách nghiêm túc nữa.
Hiện giờ cho dù Quý Noãn muốn đi tranh cãi với Tô Tri Lam, nhưng cô vẫn còn nằm trong bệnh viện, không thể đi ra ngoài.
Mặc Cảnh Thâm thì vẫn chưa tỉnh, cô cũng không có sức lực đi xác nhận hoặc tố cáo.
Dù gì đi nữa, trong tay cô cũng không có bằng chứng.
Quả thật Tô Tri Lam đã lợi dụng Tô Tuyết Ý quá hoàn hảo.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra hết sức tự nhiên, ngay cả khứu giác nhạy bén của cảnh sát cũng không thể đánh hơi điều bất thường.
Nhưng cho dù có chết, Quý Noãn cũng sẽ không bỏ qua cho hung thủ hại cô sẩy thai!
Từng ngày trôi qua, Quý Noãn từ không thể động đậy, cho đến mấy ngày sau thì đã có thể đi lại trong phòng bệnh, rồi lại đến nửa tháng sau có thể thỉnh thoảng đến phòng chăm sóc đặc biệt của Mặc Cảnh Thâm, đứng ở bên ngoài ngẩn người.
Căn phòng này không có kính, cô không nhìn thấy tình hình bên trong, cũng không thấy người nằm trong đó.
Quý Noãn chỉ có thể đứng cách vách tường cảm nhận anh ở xa vài mét, nhưng lại như cách nghìn trùng, không thể chạm đến.
Mỗi ngày, câu đầu tiên Quý Noãn nói sau khi tỉnh giấc là: “Mặc Cảnh Thâm tỉnh chưa?”
Đáp án nhận lại đều là cái lắc đầu.
Quý Noãn không thể nào tưởng tượng được một người có thể hôn mê gần hai mươi ngày.
Nhưng từ những đoạn đối thoại ngẫu nhiên của các bác sĩ, cô cũng hiểu được đại khái.
Bọn họ bảo kết quả xấu nhất chính là hôn mê suốt đời.
Đêm đông ở Los Angeles thật lạnh.
Quý Noãn đứng bên ngoài cửa phòng Mặc Cảnh Thâm, giơ tay vuốt bức tường ngăn cách lạnh cóng.
Đèn bên trong đã tắt từ lâu, nhưng cô vẫn không chịu rời đi.
Cô chỉ muốn ở đây cùng anh, chờ anh tỉnh, chờ anh mở mắt.
Quý Noãn liên tục đứng cách bức tường nhiều ngày liền, nhớ đến quan hệ giữa mình và Mặc Cảnh Thâm ở kiếp trước.
Sinh mạng một người biến mất chính là đơn giản như thế.
Trong mười năm ấy, Mặc Cảnh Thâm cũng hoàn toàn biến mất triệt để, im hơi lặng tiếng giống như lúc này vậy.
Số mệnh giống như đang đùa cợt với Quý Noãn.
Cô cứ cho rằng mình đang tìm lại từng chút từng chút tất cả những gì cô đã mất đi ở kiếp trước.
Nhưng bây giờ tất cả lại tựa như đang từng bước rời xa.
Kiếp trước Mặc Cảnh Thâm có thể bình yên vô sự trở về sau mười năm, vậy tại sao hiện giờ anh lại chỉ có thể hôn mê mãi không tỉnh?
Lại qua hai ngày, Quý Noãn thừa dịp đêm khuya không người, ngồi xổm một mình ngoài cửa phòng bệnh của Mặc Cảnh Thâm.
Cô nhìn bầu trời đêm tối tăm không trăng ngoài cửa sổ, thời gian chờ đợi anh tỉnh lại càng dài đằng đẵng.
Cho đến khi Quý Noãn hoàn toàn lành lặn, có thể xuất viện thì đã một tháng sau ngày tai nạn xảy ra.
Mặc Cảnh Thâm hôn mê suốt một tháng.
Ba ngày trước, bác sĩ bảo anh đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, các chỉ số sinh tồn đã gần như ổn định, nhưng không biết khi nào anh sẽ tỉnh lại.
Có lẽ là ngày mai, cũng có lẽ là cả đời không tỉnh.
Quý Noãn vẫn muốn ở lại bệnh viện, nhưng lại bị Vạn Châu ép đưa về nhà họ Mặc ở Los Angeles.
Có Quý Noãn ở đây, Vạn Châu cảm thấy giống như Mặc Cảnh Thâm cũng đang ở đây.
Bà nhìn thấy cô cũng an tâm hơn, không muốn Quý Noãn mỗi ngày mỗi đêm lại ngồi ngẩn người trong bệnh viện lạnh lẽo.
Quý Noãn nằm ở trong phòng Mặc Cảnh Thâm từng ngủ.
Dù biết rõ điện thoại anh không ai nghe máy nhưng mỗi ngày cô vẫn gọi cho anh ba lần.
Và lần nào máy cũng tắt.
Quý Noãn lại đi theo Vạn Châu đến bệnh viện.
Phòng bệnh vẫn chưa cho phép người nhà tùy tiện đi vào.
Đã một tháng cô không gặp anh.
Quý Noãn ngồi ngoài hành lang, cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Mặc Cảnh Thâm.
Cô chỉ gửi đúng một câu.
“Mặc Cảnh Thâm, em sợ lắm.”.