Tay Tô Tri Lam run run, định rút tay ra, nhưng bị Quý Noãn ghìm lại.
“Cô làm gì đấy? Buông ra!” Tô Tri Lam gắng sức vùng tay mình ra khỏi tay Quý Noãn.
Tuy nhiên, Quý Noãn vẫn nắm chặt tay cô ta, nở nụ cười lạnh, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng thản nhiên, chỉ để mình Tô Tri Lam nghe được: “Sao có thể buông ra chứ? Tôi sẽ không buông tay trước khi hung thủ giết con tôi bị đưa ra công lý.”
“Quý Noãn, cô…”
“Cô tưởng Tô Tuyết Ý chết rồi thì sẽ không còn chứng cứ, cô tưởng cảnh sát sẽ mau chóng kết thúc vụ án này trong thời gian Mặc Cảnh Thâm hôn mê, cô tưởng không ai nghi ngờ cô, cô sẽ tiếp tục làm đại tiểu thư không nhiễm bùn nhơ, tiếp tục đóng vai một bệnh nhân có chứng nhát gan không chịu nổi kích động, cô tưởng mình không có sơ hở sao?”
“Cô buông tay tôi ra!”
“Tô Tri Lam, tôi cho cô biết, tôi là người tính toán chi li.
Cô cho tôi một vết sẹo, tôi sẽ trả lại cô gấp mười lần.
Cô trộm đồ trong bụng tôi, cho dù tôi khoét tim cô, moi dạ dày cô, móc tử cung cô cũng không giải trừ được nỗi hận thù trong lòng.
Cô đừng tưởng Mặc Cảnh Thâm hôn mê thì nhà họ Mặc sẽ không nghi ngờ cô, sẽ không ai làm gì cô.”
Tô Tri Lam vẫn cố gắng rút tay ra, nhưng không biết Quý Noãn lấy sức mạnh từ đâu, cứ tóm lấy cổ tay cô ta, tóm chặt đến nỗi gần như muốn bẻ gãy xương cổ tay cô ta.
Từ đầu đến cuối Phong Lăng không hề nhúng tay giúp Quý Noãn nắm cổ tay Tô Tri Lam, bởi vì cô nhìn thấy một người phụ nữ đang căm phẫn tột độ vì mất đi đứa con trong bụng mình.
Phong Lăng chưa bao giờ thấy một Quý Noãn thế này.
Mãi đến khi Quý Noãn buông tay, Tô Tri Lam mới có thể tránh thoát, lùi về sau một bước.
Trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi, nhìn vào cái bụng bằng phẳng lì của Quý Noãn.
“Tất cả đều chỉ là nghi ngờ của cô thôi.” Tô Tri Lam bình tĩnh hạ quyết tâm, cố hết sức cách xa Quý Noãn.
Đúng lúc này, người của Cục Cảnh sát đi ra, trông thấy Tô Tri Lam liền gọi cô ta vào phòng thẩm vấn lấy khẩu cung.
Tô Tri Lam chần chừ một lúc mới đưa mắt nhìn sang Quý Noãn, Quý Noãn cũng lạnh nhạt nhìn cô ta, không nói câu nào nữa.
Lúc ra khỏi Cục Cảnh sát, ngoài trời đang đổ tuyết, Phong Lăng choàng khăn quàng cổ lên cổ Quý Noãn.
Vừa đi ra xe với cô, Phong Lăng vừa nhỏ giọng nói: “Bà Mặc, có cần tôi thông báo chuyện này với bên căn cứ một tiếng không?”
“Không cần, một khi nhà họ Mặc nhúng tay vào chuyện này, nhà họ Tô sẽ không có khả năng thoát thân.
Chủ tịch Tập đoàn Shine như Mặc Thiệu Tắc không phải kẻ ăn không ngồi rồi, một khi những điểm đáng ngờ của Tô Tri Lam truyền đến tai ông ấy, ông ấy sẽ đích thân gây áp lực với cảnh sát.”
“Cũng được, vậy cứ để Chủ tịch Mặc giải quyết đi.
Dù sao ông Mặc vẫn chưa tỉnh, ông ấy cũng không biết trút giận vào đâu.”
***
Lúc cô trở lại bệnh viện, Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa tỉnh.
Đã vậy phòng bệnh của anh vẫn không cho phép có người tùy tiện ra vào.
Trời đã tối, Vạn Châu đưa Quý Noãn về nhà họ Mặc.
Lúc ăn cơm tối, bà nấu riêng cho Quý Noãn một bát canh.
Kể từ khi sẩy thai, gần như mỗi ngày Quý Noãn đều uống canh bồi bổ cơ thể.
Quý Noãn luôn cảm thấy Vạn Châu đang dùng cách này để cố gắng tìm lại vết tích tồn tại của con trai mình trên thế giới này.
Ngày nào Vạn Châu cũng im lặng.
Bây giờ tất cả mọi người trong nhà đều sợ nghe thấy hai từ hôn mê và người thực vật.
Đây mới là kết quả đáng sợ nhất.
Sau bữa ăn, Quý Noãn về phòng ngủ, đóng cửa đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cô ngồi lên giường lấy laptop Mặc Cảnh Thâm đã sử dụng trước đó, mở hộp thư ra để xem những email công việc do phòng giao dịch Mặc Noãn ở Hải Thành gửi tới.
Nhưng bây giờ cô không còn lòng dạ nào để xem chúng, chỉ ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình, sau đó cô lại giơ tay sờ lên hoa hồng trong bình hoa được đặt cạnh giường.
Hoa tươi đều do người giúp việc cố định bỏ vào mấy căn phòng mỗi ngày.
Đêm tết xuân hôm đó, khi Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm ở đây, cô cũng từng nhìn thấy hoa hồng được bày ở vị trí này.
Lúc ấy cô đã nói gì nhỉ?
Lần đó tổ chức sinh nhật ở thành phố T, dưới đất đầy cánh hoa hồng, cô thậm chí còn chưa sờ vào cái nào đã bị phá hết, khiến giờ nhìn thấy hoa hồng là cô lại đau lòng.
Cô ngồi bó gối trên giường ngắm hoa, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình, gửi cho Mặc Cảnh Thâm.
“Ngày nào hoa trong phòng anh cũng đẹp như vậy.
Đã một tháng em không nhìn thấy anh rồi, ngay cả anh khô héo hay nở rộ em cũng không biết.”
Đôi khi con người cố chấp vậy đấy, đặc biệt là đối với người mình yêu sâu đậm.
Bất kể người kia còn sống hay đã chết, dù chỉ còn là một bộ xương trắng đất vàng, chỉ cần để cô thấy được, ít nhất cô cũng sẽ yên tâm.
Nhưng cả tháng nay, cô chỉ được nhìn thoáng vào trong duy nhất một lần nhân lúc bác sĩ mở cửa.
Cô thấy Mặc Cảnh Thâm nằm trên giường bệnh màu trắng, yên lặng không nhúc nhích, trên người cắm đầy ống dẫn và các sợi dây đủ màu sắc.
Anh nhắm nghiền mắt, ngay cả lông mi cũng không động đậy chút nào.
Chỉ một lần chớp mắt nhìn thoáng qua như vậy thì cửa liền đóng lại, cô đã không nhìn thấy anh được nữa.
Ròng rã một tháng trời.
Trước sau như một, mỗi ngày Quý Noãn đều gọi điện thoại cho Mặc Cảnh Thâm ba lần, mỗi ngày trước khi ngủ cô đều gửi cho anh một tin nhắn.
Càng về sau cô càng mờ mịt.
Anh ngủ thế kia là không cần cô nữa sao?
Tại sao anh lại mạnh mẽ xông vào cuộc đời của cô, thay đổi cuộc sống của cô, rồi lại yên lặng nằm đó không nhúc nhích, để cô sợ hãi thế này?
***
Tuyết rơi đầy trời, Los Angeles lại có vài đợt tuyết nữa vào tháng Hai, mùa Đông này có thể sẽ kết thúc.
Quý Noãn mặc áo khoác lông cừu trắng ngồi trên bậc thang trước cửa bệnh viện, đầu phủ đầy tuyết trắng.
Vì cô ngồi im nên tuyết không tan, càng lúc càng chồng chất lên đầu cô nhiều hơn.
Nhìn từ xa trông cô giống như có một người tuyết được đắp trên cầu thang vậy.
Khi Tần Tư Đình ra khỏi bệnh viện thì trông thấy cảnh này.
Anh ta đút một tay vào túi quần, nhìn hồi lâu rồi mới đi xuống.
Sau khi đến chỗ Quý Noãn, anh ta giúp cô phủi sạch tuyết trên đầu, sau đó cởi áo khoác trên người khoác lên vai cô.
Quý Noãn không quay đầu sang, chỉ cúi xuống nhìn thấy giày da của Tần Tư Đình thì lại ngồi im.
“Cậu ta vẫn còn ngủ.
Ngày nào cô cũng tới đây chờ đợi thế này thật vô nghĩa.” Tần Tư Đình nói: “Tôi thấy cô nên về Hải Thành trước thì hơn, phòng giao dịch của cô cần cô, nhà họ Quý và ông cụ Mặc cũng cần cô về trấn an.”
Quý Noãn im lặng nhìn xe cộ lao vùn vụt qua vệ đường, hờ hững nói: “Không phải bác sĩ Tần cũng đặc biệt bay từ Hải Thành tới đây ở lại lâu vậy vẫn chưa về đấy sao? Nhà và công việc chính của anh đều ở Hải Thành, nhưng dạo này cứ ở đây, không phải anh cũng đang chờ đợi đấy à?”
Tần Tư Đình cụp mắt nhìn cô, lát sau thở dài rồi cười, ngồi xuống trên cùng một bậc thang với cô, cùng cô nhìn về một hướng.
Lát sau, anh ta nói: "Đến tôi cũng không biết rốt cuộc khi nào cậu ta sẽ tỉnh.
Nếu cậu ta hôn mê một năm, thì cô định chờ ở đây một năm sao? Nếu cậu ta hôn mê mười năm, cô cũng định chờ mười năm sao?”
Quý Noãn không nói gì, chỉ cầm điện thoại di động xem đi xem lại những tin nhắn mình đã gửi cho Mặc Cảnh Thâm.
Mỗi ngày một tin, đã có rất nhiều tin người kia chưa đọc..