Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


Hải Thành.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà như đã xa cách nửa đời người.
Vừa về đến nơi, Mặc Cảnh Thâm đi thẳng tới Mặc thị, không trở về Ngự Viên, lại càng không quan tâm tới Quý Noãn.
Quý Noãn về Ngự Viên trước, thu dọn một lát rồi định tới nhà họ Quý.

Trước khi về Hải Thành, cô biết Quý Hoằng Văn đã xuất viện, mọi việc ở Tập đoàn Quý thị gần đây đều do Phó Tổng Giám đốc xử lý, còn Quý Hoằng Văn phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Trước lúc về nhà họ Quý, cô gọi điện thoại cho Mặc Cảnh Thâm, nhưng số điện thoại cá nhân của anh tắt máy.
Bình thường không có mấy người gọi cho số cá nhân của anh.

Ngay cả ông cụ Mặc có việc cần tìm thì cũng theo thói quen gọi đến số điện thoại văn phòng hoặc số điện thoại bàn ở Ngự Viên.
Chỉ có cô là người gọi vào số này nhiều nhất.
Cô gọi cho Thẩm Mục mới biết, sau khi đến công ty, Mặc Cảnh Thâm đi thẳng vào phòng họp, lâu rồi không thấy quay ra, vì có rất nhiều việc trước đó bị gác lại cần anh xử lý.
Suốt buổi chiều, Quý Noãn cũng không nhận được cuộc gọi nào của Mặc Cảnh Thâm.

Dù Thẩm Mục đã thông báo với anh là cô gọi điện tới nhưng anh vẫn không gọi cho cô.
Trước lúc trời tối, Quý Noãn trở về nhà họ Quý.

Sức khỏe của Quý Hoằng Văn đã khá hơn rất nhiều.

Từ lúc cô tới thành phố T tới bây giờ cũng phải gần nửa năm không về nhà họ Quý.


Đến bây giờ Quý Mộng Nhiên vẫn không có tin tức gì, nửa năm qua, Quý Hoằng Văn như già đi mười tuổi.
Thẩm Mục nói, Tổng Giám đốc Mặc sẽ họp suốt đêm, cũng không biết cuộc họp có thể kết thúc trước trưa mai hay không.

Vì vậy đêm nay cô không định quay về mà ở lại nhà họ Quý chăm sóc Quý Hoằng Văn.
Thẩm Hách Như đã bị đuổi ra khỏi nhà.

Nghe nói không lâu sau khi bị đuổi đi, bà ta được Thịnh Dịch Hàn đón về.

Như vậy, quả nhiên là sau nhiều năm, hai người không thật sự cắt đứt quan hệ mẹ con.
Quý Hoằng Văn cần được tĩnh dưỡng một thời gian.

Quý Noãn nhận thấy trước lúc đi ngủ, ông còn đọc tin tức của ngành hàng không.

Mặc dù không nói ra, nhưng dù sao Quý Mộng Nhiên cũng là con gái ruột của ông, cô ta mất tích lâu như vậy mà không có tin tức, cũng không xác định có thật sự gặp nạn hay không, nhất định ông đang rất nhớ cô ta.
Bởi vậy trước lúc đi ngủ, Quý Noãn cũng kiểm tra một chút tin tức.

Cô phát hiện dường như Quý Mộng Nhiên thật sự biến mất, tìm đâu cũng không thấy tin tức của cô ta.

Trong danh sách người gặp tai nạn máy bay trước đây không có tên cô ta, sau đó cũng không ai nhắc tới tên cô ta trong buổi họp báo của hãng hàng không.
Mặc Cảnh Thâm họp mấy ngày liên tiếp ở công ty.

Quý Noãn cũng ở lại nhà họ Quý mấy ngày, cho tới lúc Quý Hoằng Văn thỉnh thoảng có thể xuống giường đi lại vì cô trở về làm bạn.

Lúc có cơ hội, Quý Noãn sẽ dìu Quý Hoằng Văn đi lại thường xuyên trong sân trước nhà họ Quý hoặc ngồi trên xe lăn để cô đẩy tới vài nơi cho khuây khỏa như cửa hàng, cửa hiệu, siêu thị, công viên.

Sau một tuần, cơ thể và tinh thần của Quý Hoằng Văn đã tốt hơn nhiều, ông quyết định nghỉ thêm vài ngày rồi trở về công ty.
Quý Noãn tranh thủ đi tới phòng giao dịch một chuyến.

Buổi tối, Hạ Điềm và Tiểu Bát kéo cô xuống tầng dưới phòng giao dịch ăn rất nhiều món, bụng sắp căng cứng.

Lúc Quý Noãn bắt xe trở về Ngự Viên, chị Trần hỏi cô có muốn ăn gì không, cô xoa bụng lắc đầu nói: “Không xong rồi, hồi tối tôi ăn no quá, bây giờ ngay cả một ngụm nước cũng không uống nổi nữa.”
Chị Trần cười, bảo cô nhân đêm nay đẹp trời, đi dạo trong Ngự Viên một chút cho dễ tiêu.

Quý Noãn cũng biết hôm nay Mặc Cảnh Thâm không tiếp tục họp, cô nghĩ chắc hẳn hôm nay anh sẽ quay về Ngự Viên.

Nhưng cô lên lầu tìm một vòng trong phòng sách và các phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
“Mấy hôm nay Mặc Cảnh Thâm không về sao?” Quý Noãn hỏi.
“Dạ không.”
“Mấy ngày nay tôi không về, anh ấy cũng không về à?”

“Dạ, đúng vậy.”
Quay về Hải Thành một tuần rồi, anh phải họp bù thì không nói, nhưng hôm nay không có cuộc họp, anh vẫn không muốn về Ngự Viên?
Anh muốn tránh mặt cô sao?
Quý Noãn suy nghĩ một hồi, cô không biết anh có thật sự bận việc hay không.

Cô không phải là người có thói quen thường xuyên gọi điện thoại, nhưng cô vẫn cầm điện thoại lên gọi cho anh.
Số điện thoại cá nhân của anh vẫn tắt máy.
Cô bấm số phòng làm việc của anh.
Chuông điện thoại reo thật lâu mà không ai nghe máy.

Bây giờ đã hết giờ làm việc, Quý Noãn không thể quấy rầy Thẩm Mục vào lúc này.

Cô do dự một chút, rồi không cởi áo khoác và giày, liền xoay người đi ra ngoài.
“Ôi, bà Mặc mới về lại muốn đi nữa sao?” Chị Trần mong mãi mới thấy bà chủ trở về, thấy Quý Noãn lại xoay người định đi, liền lo lắng chạy theo hỏi.
“Tôi đi tìm Mặc Cảnh Thâm.” Quý Noãn đáp lại một câu rồi đi thẳng tới bãi đỗ xe lấy một chiếc lái đi.
Chị Trần đứng yên thở dài nhìn theo Quý Noãn lái xe đi. 
Bà Mặc đã quay về cả tuần nay, tuy không ở Ngự Viên, nhưng nếu là trước đây, nhất định ông Mặc sẽ dành thời gian gọi điện về hỏi thăm xem bà Mặc có về Ngự Viên hay không.

Thế nhưng mấy hôm nay bà Mặc về nhà họ Quý, không những ông Mặc không về Ngự Viên, mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thấy gọi về.
Chiếc Audi màu trắng lao nhanh trên đường, không bao lâu đã tới Tập đoàn Mặc thị.

Quý Noãn dừng xe lại, bước xuống đóng cửa xe, đứng một lúc trên quảng trường đối diện tòa cao ốc của Tập đoàn Mặc thị, từ xa nhìn lên thấy tầng trên cùng của tòa cao ốc không sáng đèn.
Cô do dự một lát rồi mới đi vào.

Tới phòng bảo vệ, cô hỏi Mặc Cảnh Thâm có trong công ty không, nhân viên bảo vệ nhận ra Quý Noãn là bà Mặc bèn đáp: “Mặc tổng không ở công ty.”
“Không ở công ty? Vậy anh ấy đi đâu rồi? Tôi thấy xe của anh ấy ở đây mà!” Quý Noãn nhìn về phía chiếc Ghost màu đen quen thuộc trên bãi đỗ xe.
“Mặc tổng họp mấy ngày liên tiếp, hôm nay mới có ngày nghỉ ngơi.


Ngài ấy vốn định nghỉ lại trong phòng làm việc, nhưng trước đó, phòng làm việc ở mỗi tầng của công ty đều được gia cố cửa kính và lắp đặt thêm một số thiết bị mới, còn lưu lại một số mùi không dễ chịu, cho nên Mặc tổng đã không ở lại.”
“À, cảm ơn.” Quý Noãn không hỏi thêm nữa, xoay người đi xuống bậc thang.

Cô lại đưa mắt nhìn về phía Quốc tế Oran cách Tập đoàn Mặc thị không xa. 
Cô đã biết nơi anh ở, ngoại trừ Ngự Viên thì chỉ có thể là Quốc tế Oran, không đi xe thì chỉ có Quốc tế Oran là gần đây nhất.
Cô cũng không dùng xe hơi, liền xoay người đi về phía bên kia.

Khi băng qua đường, cô nhìn sang cửa tiệm bán trái cây ở phía đối diện, lại nhìn siêu thị ở dưới lầu tòa nhà, rồi lần lượt đi vào cả hai nơi mua một ít trái cây và nguyên liệu nấu ăn.

Lúc cô trả tiền mua nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị mini, bà chủ vẫn còn nhận ra cô.
Dù sao Mặc Cảnh Thâm và cô đã từng đến nơi này.

Lúc đó anh mua một ít hành, tỏi, gừng, còn đưa cho bà chủ tấm thẻ tín dụng màu đen.
Mua đồ xong, Quý Noãn đi về phía khu căn hộ, vào thang máy lên lầu. 
Đến căn phòng của Mặc Cảnh Thâm trên lầu, cô thấy cửa phòng đóng chặt.

Tuy biết mật mã, cũng có thể dùng vân tay để mở, nhưng cô vẫn đưa tay bấm chuông cửa. 
Chưa đầy một phút, cánh cửa trước mặt cô mở ra, Mặc Cảnh Thâm xuất hiện trước cửa.

Rõ ràng anh vừa tắm xong, nửa người dưới còn quấn khăn tắm, mái tóc còn đọng nước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận