Quý Noãn mỉm cười khách sáo: “Cảm ơn, tôi uống một ly là đủ rồi.”
Lúc này thư ký của Mr.
Vinse cũng đi qua ngồi xuống.
Cô thư ký còn rất trẻ, đoán chừng là có cảm tình với Mr.
Vinse vừa giàu có, đẹp trai lại trẻ tuổi, cho nên vừa sang đây ngồi, cô ta đã không khách sáo mà dán mắt vào ngón áp út trống trơn của Quý Noãn.
Nhìn ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ của cô, cô ta cười hỏi: “Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cô Quý đã kết hôn đã lâu rồi? Sao mấy lần đi đi gặp Tổng Giám đốc của chúng tôi đều không thấy cô đeo nhẫn vậy?”
Quý Noãn cúi đầu, lại xiên một miếng bánh ngọt matcha đút vào miệng mình, sau khi nuốt xuống mới nhìn vị nữ thư ký kia, thản nhiên nói: “Bây giờ tôi gầy hơn lúc kết hôn, xương ngón tay quá nhỏ, đeo không vừa nhẫn nữa nên để ở nhà.
Sao? Sau khi kết hôn không đeo nhẫn thì lạ lắm à?”
“Tất nhiên không lạ, chỉ là tôi không thấy cô đeo nó rất nhiều lần rồi, cũng không thấy cô và ông Mặc xuất hiện cùng nhau.
Ai không biết còn tưởng hai người đã không còn ở bên nhau nữa đấy.
Hay là để cho tiện ra ngoài xã giao, nên cô Quý cố ý để người ta tưởng cô còn độc thân…” Cô thư ký kia nhìn mặt cô, vẫn cười: “Lúc cô Quý và ông Mặc kết hôn, bao nhiêu cô gái Hải Thành chúng tôi đều tổn thương thấu tim.
Chẳng biết cô Quý nghĩ quẩn thế nào mà không làm bà chủ nhà giàu, cứ nhất định phải ra ngoài tự làm ăn…”
Mỗi một câu chẳng qua là đang nhắc nhở Mr.
Vinse rằng Quý Noãn là phụ nữ đã có chồng, hơn nữa chồng của cô còn là Mặc Cảnh Thâm không thể đắc tội.
Làm gì Mr.
Vinse lại không biết, và cô thư ký này chẳng qua cũng là cố ý nhân cơ hội nhắc nhở mà thôi.
Quý Noãn không nói câu nào.
Cô chẳng có hứng thú với hai người bên cạnh, vì vậy, những tâm tư nhỏ mọn như sóng ngầm cuồn cuộn của người khác không có ý nghĩa gì với cô.
“Lần trước nghe trợ lý của cô nói, hình như gần đây cô Quý rất thân với các ông chủ bên phía đối tác, bận xã giao với các ông chủ, bận đến nỗi ngay cả Giám đốc của chúng tôi mời mấy lần cũng không có thời gian tiếp đãi.
Hôm nay thật sự khó khăn lắm mới có thể gặp được cô Quý, nhưng nhìn thái độ lơ đãng của cô, cứ như từ đầu đến cuối bị bắt buộc hợp tác với BGY vậy, hoàn toàn không nghiêm túc cho lắm…”
Quý Noãn không ngước lên, chỉ hờ hững nói: "Thái độ nghiêm túc phù hợp nhất chẳng phải là sau khi bàn xong hợp đồng, thái độ hợp tác tiến hành mới quan trọng hơn sao? Vẻ mặt tươi cười trước khi ký hợp đồng không phải chỉ là câu chào hỏi bức thiết ư? Chúng ta đều là người quen cũ, không phải mới hợp tác lần đầu, hiệu suất của phòng giao dịch chúng tôi thế nào, giá đất ra sao, không phải các người không biết, đâu cần làm nhiều chuyện giả tạo như vậy?”
Về phần nói Quý Noãn có lúc gián tiếp từ chối lời mời của Mr.
Vinse, đây quả thật là Quý Noãn đã dặn Tiểu Bát nói vậy, nhưng nói Quý Noãn xã giao với các ông chủ của các đối tác khác, ha ha, cô chỉ cười mà không nói.
Vẻ mặt của Quý Noãn nãy giờ vẫn luôn lạnh lùng và khinh thường.
Cô thư ký đang định nói gì nữa thì lúc này Mr.
Vinse lãnh đạm nói: “Hôm nay tửu lượng của cô kém thế, mới uống mấy ly đã mê sảng huyên thiên rồi à?”
Cô thư ký kia ngạc nhiên.
Cô ta biết rõ tính tình của cấp trên mình.
Vốn dĩ cô ta khó chịu trong lòng muốn tới đây châm chọc Quý Noãn vài câu, nghe thấy câu nói như lời cảnh cáo này thì không dám nói thêm gì nữa, mà mượn cớ đứng dậy đi ra.
Chỉ là ánh mắt cô ta vẫn thỉnh thoảng liếc về phía bọn họ, giống như sợ Mr.
Vinse và Quý Noãn có quan hệ gì mập mờ hoặc là thân thiết hơn.
Rốt cuộc bên cạnh cũng yên tĩnh trở lại, vẻ mặt Quý Noãn vẫn lạnh nhạt, Mr.
Vinse lấy miếng bánh ngọt bên cạnh đưa cho cô: “Đừng để bụng nhé.”
Quý Noãn nhoẻn miệng cười, nhận lấy bánh ngọt: “Không sao, trước giờ bên cạnh những người như các anh không thiếu người ngưỡng mộ và theo đuổi.
Cô thư ký kia chỉ là một trong số đó mà thôi, không phải tôi chưa từng gặp, tất nhiên sẽ không để bụng.”
Mr.
Vinse nhíu mày: “Vậy bên cạnh cô có nhiều người ngưỡng mộ và theo đuổi không?”
Bàn tay cầm nĩa của Quý Noãn khựng lại, cô đưa mắt nhìn sang Mr.
Vinse.
Họ cứ nhìn nhau như thế trong phút chốc, Hạ Điềm ngồi đối diện không biết giơ điện thoại lên từ khi nào, bất chợt chụp một tấm ảnh của bọn họ.
Quý Noãn khựng lại, nhìn về phía Hạ Điềm.
Hạ Điềm tỏ ra đắc ý lắc điện thoại di động với cô.
Vừa thấy vẻ mặt khoái trá âm thầm của Hạ Điềm, Quý Noãn biết ngay cô nàng không có ý định làm chuyện tốt.
Hơn nữa, gần đây Hạ Điềm rất căm thù Mặc Cảnh Thâm.
Tấm ảnh cô chụp rất dễ khiến người ta hiểu lầm, không biết cuối cùng sẽ làm ra chuyện gì đây.
Quý Noãn vội vàng đứng dậy: “Tôi đi nói mấy câu với Hạ Điềm, lát nữa sẽ gọi mấy người khác tới uống rượu với anh, bây giờ không thể uống cùng.”
Lúc đứng dậy, vẻ mặt Quý Noãn rất lạnh.
Đây không phải lần đầu Mr.
Vinse tiếp xúc với cô, biết cô không phải chuyện gì cũng thông suốt như nữ lãnh đạo của các công ty khác.
Nhưng hết lần này tới lần khác, đây mới đích thực là Quý Noãn mà anh ta quen biết.
Mr.
Vinse không nhiều lời, mỉm cười, tránh chân ra để cô đi qua thuận lợi, không có ý định dây dưa hoặc nói thêm câu nào.
Anh ta cũng xem như là người lịch sự.
Nếu anh ta không phải vì người lịch sự thì e rằng Quý Noãn đã từ bỏ hợp tác với Tập đoàn BGY và cũng sẽ không tới buổi xã giao này.
Quý Noãn bước nhanh đến trước mặt Hạ Điềm, chìa tay: “Lấy điện thoại ra đây.”
“Không.” Hạ Điềm cũng đang ăn bánh ngọt, vừa ăn vừa bảo vệ điện thoại.
Gương mặt Quý Noãn lạnh lùng: “Đưa cho mình!”
Thấy Quý Noãn sắp nổi giận, Hạ Điềm dứt khoát kéo cô qua, bảo cô ngồi xuống cạnh mình, sau đó cầm điện thoại mở tấm hình kia cho cô xem: “Cậu xem này, cậu và Mr.
Vinse ngồi chung với nhau, nhìn nhau, trông hoàn hảo biết mấy! Nhưng bả vai của hai người còn cách nhau mười centimet! Đúng không? Giống như lần trước lúc xem tạp chí cậu đã nói, hai người không ôm nhau, cũng không hôn nhau, bị chụp ảnh thì có thể thế nào? Cậu nói đúng không?”
Quý Noãn không nói lời nào, chỉ giơ tay muốn giật lấy điện thoại.
Hạ Điềm chợt thu điện thoại di động về, bỏ lại vào túi, hoàn toàn không cho cô chạm vào.
Chỗ này đông người như vậy, Quý Noãn không thể công khai giật lấy, chỉ có thể ghé vào bên cạnh Hạ Điềm, nhỏ giọng chỉ để mình cô nghe: “Cậu chụp thì chụp, nhưng đừng gửi lung tung ra ngoài, nghe không?”
Hạ Điềm cười khẽ: “Phải xem tâm trạng của mình đã.”
“Dù thế nào cậu cũng không được gửi.”
“À, vậy mình gửi cho mỗi mình Mặc Cảnh Thâm thôi nhỉ.”
“… Cậu muốn chết thì cứ gửi cho anh ấy.”
“Ý mình là, mình gửi tấm hình này cho anh ấy, anh ấy có giết mình không?”
“Không, vì cậu sẽ chết trong tay mình trước.” Vẻ mặt Quý Noãn lạnh lùng.
Hạ Điềm: “…”.