Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


Quả thật Quý Noãn không thích nơi mà Hạ Điềm đã cố ý sắp xếp đêm nay.

Mặc dù đúng là bàn chuyện hợp tác với BGY là chính, nhưng ngay từ đầu Hạ Điềm đã cố tình cho cô và Mr.

Vinse không gian mập mờ.

Mục đích này khiến Quý Noãn không thể ở lại phòng VIP này được nữa.
Mặc dù cô biết Hạ Điềm sẽ không kích động gửi ảnh chụp ra ngoài lung tung, mà chỉ đơn thuần muốn cô vui vẻ hoặc muốn thay đổi tâm trạng của cô một chút.

Nhưng Quý Noãn không có nhiều cảm tình với Mr.

Vinse và thư ký của anh ta.
Quý Noãn trò chuyện với mọi người một lúc, sau đó mượn cớ đi lấy menu rượu giúp mọi người để ra ngoài hít thở không khí, xách túi đi thẳng ra khỏi phòng.
Trước giờ cô luôn rạch ròi trong chuyện nam nữ.

Kiếp trước dù cô có mất lý trí thế nào đi nữa cũng sẽ không ở chung với người đàn ông mình không thích, kiếp này lại càng như thế.
Quý Noãn vừa ra khỏi phòng VIP, đang định đến quầy bar gọi riêng cho mình một ly rượu thì chợt nghe thấy tiếng quát khẽ của một cô gái vang lên trong hành lang phòng VIP vốn dĩ khá yên tĩnh: “Buông ra! Tôi bảo các người buông ra!”
Giọng nói này hơi quen tai.
Quý Noãn tạm dừng bước, ngoảnh đầu nhìn ra sau lưng.

Vừa rồi nghe thấy giọng nói này, cô liền cảm thấy giống Thời Niệm Ca.

Quả nhiên, cô vừa quay lại nhìn đã thấy Thời Niệm Ca đang liều mạng hất tay hai gã đàn ông mặc đồ đen bên cạnh cô ấy ra.
Bình thường Thời Niệm Ca là một người đẹp rất ôn hoà.

Đây là lần đầu tiên Quý Noãn nghe thấy cô nói chuyện sắc bén thế này.
Trong hành lang rất yên tĩnh, đã có người trong phòng VIP khác thò đầu nhìn ra bên này, nhưng ai cũng lãnh đạm nhìn thoáng qua rồi đóng cửa lại, không để ý đến nữa.
Quý Noãn trông thấy hai gã kia lạnh lùng cúi đầu xuống, không biết đang nói gì với Thời Niệm Ca.

Nhưng Thời Niệm Ca lại vội vã muốn giãy tay mình ra khỏi tay hai gã đó, ánh mắt vừa căm giận vừa hoảng sợ, thậm chí còn lóe lên chút sợ hãi và bất lực.
Quý Noãn cau mày.

Tình bạn giữa cô và Thời Niệm Ca không tính là thân thiết, nhưng dù gì cũng từng quen biết.

Tuy nhiên, dù chuyện này chỉ là nể mặt Tần Tư Đình thì cô cũng phải giúp đỡ.
Quan trọng là dưới cái nhìn của cô thì lúc này mặt của Thời Niệm Ca đang đỏ lên một cách bất thường.
“Buông ra! Tôi không hề đồng ý giao dịch với ông chủ của các người!”
“Cô Thời, tôi khuyên cô nên biết điều một chút.

Một cô gái còn trẻ như cô mà muốn tiếp quản Tập đoàn Thời Đạt thì cũng phải nhìn xem ông chủ của chúng tôi có đồng ý cho cô leo lên vị trí đó hay không.

Công ty của ba cô đã nằm trong tay ông chủ của chúng tôi từ lâu rồi.

Ba cô đã có ý định gả cô đi, thế nên mới gọi cô từ Mỹ về.

Ông ấy có ý gì cô cũng hiểu được mà.

Cô trốn mấy tháng qua cũng không thoát khỏi tay ông chủ chúng tôi, chi bằng hãy tuân theo sự sắp đặt đi.”
Hai gã đó không dùng quá sức, cũng không có ý định làm Thời Niệm Ca bị thương, nhưng không để cô đi mà cứ lôi kéo cản trở cô.
Ánh mắt của Thời Niệm Ca càng lúc càng lo lắng.

Lúc mở miệng, tiếng thở dốc cũng càng lúc càng nặng nề: “Hóa ra từ đầu hắn đã muốn giẫm lên đầu nhà họ Thời chúng tôi.

Lúc trước ba tôi không nên giao phân nửa quyền lợi cho hắn, ông chủ gì chứ? Không phải là dựa vào quan hệ hợp tác để chiếm đoạt tất cả mọi thứ của nhà họ Thời chúng tôi sao? Bây giờ hắn lấy thứ thuộc về tôi khiêu chiến với tôi, ai cho hắn tư cách đó? Ai cho hắn lòng can đảm đó? Ỷ gia đình mình có thế lực lớn là có thể coi thường luật pháp sao?”
“Cô Thời, cô nên lý trí một chút, hãy đi vào nói chuyện rõ ràng với ông chủ của chúng tôi!”
“Tôi bảo các người tránh ra!” Thời Niệm Ca cả giận, nói: “Buông ra! Buông tay ra! Không buông là tôi báo cảnh sát thật đấy…”
“Cô Thời…”
“Cút đi!”
“Cô Thời, cô nên nhanh chóng vào trong với chúng tôi.

Nếu ông chủ nổi giận, cô sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“Bỏ tay ra! Đừng động vào tôi!”
Quý Noãn đi qua, lạnh lùng nói: “Hai anh, thật ngại quá, vừa rồi có thể là tôi không rõ tình hình ở đây cho lắm, thấy có người nói muốn báo cảnh sát nên đã nhân tiện báo cảnh sát rồi.

Không biết có gây phiền phức gì cho các anh không, nhưng đồn cảnh sát cách nơi này không xa, cảnh sát đã và đang trên đường chạy tới đây rồi.”
Cô nói cứ như là mình vô tình báo cảnh sát vậy, nhưng giọng điệu lạnh lùng lại đầy ý cảnh cáo.
Lúc này, hai gã kia mới buông tay Thời Niệm Ca ra.

Tuy nhiên ánh mắt lại vô cùng khó chịu nhìn Quý Noãn, ghét bỏ cô làm chuyện thừa thãi.
Quý Noãn đi qua, đứng cản trước mặt Thời Niệm Ca, thoáng nhìn mảng đỏ ửng bất thường trên mặt cô ấy, cảm thấy hình như cô bị ai đó bỏ thuốc, muốn chạy trốn nhưng bị hai gã kia chặn lại.
“Cô Thời.” Lúc này, một trong hai gã kia mới nhìn Thời Niệm Ca bằng vẻ mặt lạnh như băng, nói rất khó hiểu: “Tôi khuyên cô nên đi theo chúng tôi.

Bây giờ tình trạng của cô như vậy, chỉ sợ đi đâu cũng sẽ có chuyện xấu xảy ra.

Dù sao ông chủ của chúng tôi cũng là người quen cũ của cô.

Cô thế này, lỡ như gặp phải người lạ nào đó…”
Lúc này, tay của Thời Niệm Ca đã phát run, nắm lấy cổ tay Quý Noãn.

Quý Noãn cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi áp lên cổ tay mình, quả nhiên cô đoán không lầm, Thời Niệm Ca đã bị bỏ thuốc.
“Không cần… Tôi ở đây với cô ấy, chờ cảnh sát tới…” Giọng nói của Thời Niệm Ca hơi run, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên quyết.
Nghe thấy cô lấy cảnh sát ra uy hiếp, lúc này hai gã kia mới do dự một lát, cuối cùng lại cảnh cáo nhìn cô: “Vậy cô Thời hãy tự giải quyết cho tốt.

Nếu hôm nay cô cứ bỏ đi thế này, lỡ ông chủ của chúng tôi không vui, sau này chúng tôi không thể bảo đảm kết cục của Tập đoàn Thời Đạt sẽ ra sao.”
Quý Noãn cảm nhận được lúc này tay của Thời Niệm Ca cứng ngắc.

Cô vô thức nắm lại tay Thời Niệm Ca, tránh cô ấy sẽ đưa ra lựa chọn gì đó mất lý trí khi bị uy hiếp trong tình trạng không tỉnh táo này.
Hai gã đàn ông lại nhìn chằm chằm các cô trong chốc lát.

Thấy Quý Noãn muốn quản chuyện vô bổ đến cùng, lúc này bọn họ mới khó chịu quay người bỏ đi.
Tận đến khi hai gã đó đi xa, bước vào phòng VIP nào đó, Quý Noãn mới nhân cơ hội vội vàng dìu Thời Niệm Ca vào phòng vệ sinh cách đó không xa: “Cô Thời, cô không sao chứ?”
Thời Niệm Ca gượng cười: “Không sao.”
“Có phải trong người cô khó chịu không? Hay là…” Quý Noãn giơ tay kiểm tra nhiệt độ trên mặt Thời Niệm Ca, “Uống thứ gì đó không sạch sẽ?”
Thời Niệm Ca hơi xấu hổ, do dự một lát mới trả lời: “Đúng là trước đó trong đồ uống có bị bỏ thuốc.

Tôi không biết rõ dược tính của thuốc đó lắm, bây giờ đúng là hơi khó chịu.

Thật ngại quá cô Quý, bây giờ cô có thể đưa tôi về khách sạn được không? E rằng bây giờ tôi không thể tự về một mình được.”
“Được, tôi đưa cô về.” Gần câu lạc bộ giải trí này có rất nhiều khách sạn, nếu Thời Niệm Ca đã nói vậy, đoán chừng cô vốn ở gần đây.
Quý Noãn đang chuẩn bị dìu cô ra ngoài thì lúc này Thời Niệm Ca lại khó chịu dựa vào người cô.

Quý Noãn cảm nhận được người Thời Niệm Ca nóng hổi, vô thức vừa dìu cô ra ngoài, vừa do dự không biết có nên gọi điện cho Tần Tư Đình hay không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui