S áng sớm ngày hôm sau, Quý Noãn quay về nhà họ Quý.
Ba năm qua nhưng Quý Hoằng Văn vẫn vậy.
Khi sức khỏe khá hơn thì ông đã có thể tự mình đi lại, còn khi sức khỏe hơi sa sút thì đi chậm hơn hoặc có trợ lý dìu bên cạnh.
Nhưng cũng may Quý Hoằng Văn không bị bệnh nặng gì, nhà họ Quý không vỡ nợ, Quý Hoằng Văn cũng không nằm trong bệnh viện ôm hận mà chết.
Còn Tập đoàn Quý thị vì được Quý Noãn rót thêm một khoản tiền vốn và ít dự án mà đã có vị trí vững vàng hơn rất nhiều trong thương trường.
“Ba, không phải Mộng Nhiên đã về Hải Thành từ hai năm trước rồi sao? Nó vẫn không nói một năm trước nó ở đâu à?” Quý Noãn đỡ Quý Hoằng Văn đi lại trên bãi cỏ phía trước nhà họ Quý.
Quý Hoằng Văn cười: “Không thấy nói, còn sống là được rồi.
Nó không muốn nói thì ba cũng không hỏi.
Hơn nữa sau khi trở về thì hai năm vừa rồi nó cũng rất hiếm khi về nhà họ Quý, mà lại…”
Ông thoáng ngừng lại, liếc Quý Noãn: “Có lẽ Mộng Nhiên không còn xem nhà họ Quý là gia đình của nó nữa.
Ba cũng hiếm khi gặp nó, chỉ biết một điều là bây giờ nó ăn ở cũng không đến nỗi, chắc là có được chỗ dựa vững chắc rồi.
Lúc trước ba có nghe người làm trong nhà nói họ đến trung tâm thương mại thì gặp Mộng Nhiên lên xe nhà họ Thịnh.”
Nhà họ Thịnh?
Thịnh Dịch Hàn?
Đôi mắt sáng của Quý Noãn sững lại, cô và Quý Hoằng Văn im lặng liếc nhìn nhau.
Dù Quý Hoằng Văn không nói nhiều nhưng ý tứ rất rõ ràng, cũng xem như cảnh báo cho cô.
Dù sao Quý Mộng Nhiên cũng là con gái của ông, ông không thể nhắc nhở trực tiếp Quý Noãn cảnh giác với nhà họ Thịnh được, nhưng ít nhiều ông cũng có ý thông báo cho Quý Noãn biết.
Quý Noãn dìu Quý Hoằng Văn đi tiếp, vừa đi vừa nói: “Con hiểu rõ rồi, ba yên tâm.
Chỉ cần Quý Mộng Nhiên không tìm con đối đầu thì con sẽ không gây sự với nó đâu.”
Quý Hoằng Văn thở dài: “Ba cũng mong nó cách xa con ra.
Nếu muốn đối đầu với con mà dựa vào bản lĩnh của nó thì cũng chỉ là tự mình chạy đến lòi cái dốt ra cho người ta nhìn mà thôi.”
“Sao thế được ạ? Ba đừng coi thường con gái của mình như vậy.
Suy nghĩ của Mộng Nhiên cũng rất kín đáo, nó chắc sẽ không để mình bị thua thiệt đâu.
Hơn nữa chẳng phải bây giờ nó có Thịnh Dịch Hàn làm chỗ dựa rồi sao?” Quý Noãn mím môi cười.
Cô nói lời này chẳng qua cũng chỉ là tùy cơ ứng biến để Quý Hoằng Văn vui vẻ, còn với con người Quý Mộng Nhiên thì cô chưa từng có ý định nương tay.
Quý Hoằng Văn lắc đầu ho khan một tiếng, để Quý Noãn giúp ông ngồi xuống chiếc ghế băng trong sân.
Ngồi xuống ghế rồi, Quý Hoằng Văn thở dài ngao ngán: “Nếu Thịnh Dịch Hàn thật lòng với nó thì chả sao.
Nhưng dù sao năm đó ba cũng đã quan sát Thịnh Dịch Hàn rồi, tâm tư của nó với con như thế nào, tính toán của nó với Mộng Nhiên ra sao, ba đều biết rõ.
Loại người như nó sẽ không dễ dàng dao động mục tiêu ban đầu đâu.
Còn về chuyện nó giữ Mộng Nhiên bên cạnh mình, e là nó còn có tính toán khác.”
Hai người này cặp với nhau thì cũng chỉ là hình thức bên ngoài, còn nói toạc ra là lợi dụng lẫn nhau về lợi ích.
Quý Noãn không nói nhiều, chỉ khẽ nhếch môi: “Ba, ba đừng lo lắng, nó cũng không còn bé bỏng gì nữa, cuộc sống của mình thì mình phải tự chủ, muốn đi đường nào cũng đều là lựa chọn của mình, ba có lo lắng cũng không có ích gì đâu.”
Quý Hoằng Văn gật đầu, thở dài nói: “Ừ, các con cũng trưởng thành hết cả rồi, đúng là ba không có cách nào mà quản quá nhiều.
Dù sao các con cũng có việc của riêng mình, nhất là con đấy.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà đã trở thành nữ doanh nhân kiểu mẫu, lúc còn trẻ ba cũng không giỏi được như con đâu.”
Nói đến đây, Quý Hoằng Văn dừng lại một chút rồi nói: “Mẹ con qua đời cũng khá lâu rồi, mấy hôm nữa chờ ba khỏe hơn một chút thì đi với ba đến chùa thăm mẹ, cũng để mẹ con nhìn xem con bây giờ như thế nào mà yên lòng trên trời cao.”
“Vâng.” Quý Noãn dìu ông từ ghế đứng lên.
***
Trước khi tan làm, Quý Noãn đến Tập đoàn MN.
Hạ Điềm thấy cô đến thì lại ưỡn cao cái bụng tròn đi đến bên bàn làm việc của cô, hỏi: “Sáng cậu về nhà họ Quý gặp ba rồi hả?”
“Ừ.”
Còn chưa nói được thêm câu nào thì điện thoại di động của Quý Noãn reo lên.
Cô để Hạ Điềm ngồi xuống trước, tránh đung đưa cái bụng bầu thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt rồi mới đứng lên cầm điện thoại ra cạnh cửa sổ nghe máy.
“Cô Quý, mấy hôm trước những đồ cô gửi từ London đi Los Angeles không có ai nhận, chúng tôi gửi lại về London cho cô hay phải xử lý đồ này như thế nào?”
“Sao lại không có ai nhận? Mấy năm nay chẳng phải vẫn gửi qua được sao?”
“Đúng vậy, những đồ của cô cứ vài tháng lại gửi vào nhà tù một lần.
Hai năm trước ông cụ Tô đã qua đời, nếu Tô Tri Lam không thể nào nhận đồ thì nhà họ Tô cũng không ai nhận thay cô ta được.
Có điều tôi quên báo cho cô biết, cuối tháng trước Tô Tri Lam uống thuốc độc tự tử trong tù rồi…”
Nét mặt Quý Noãn không thay đổi, thờ ơ nhìn cảnh quan đường phố bên ngoài cửa sổ.
“Uống thuốc độc tự tử?”
“Đúng vậy, ngày 28 tháng trước, Tô Tri Lam đã tự tử rồi.”
“Tôi hiểu rồi, anh hủy mấy thứ tôi gửi qua đó đi.”
“Vâng, cô Quý còn dặn gì thêm không ạ?”
“Cô ta chết như thế nào? Có phải máu trào qua lỗ mũi, mắt, tai, miệng, vì uống thuốc độc lâu ngày không?”
Người bên kia đầu dây kinh ngạc: “Sao cô lại biết?”
Quý Noãn không trả lời mà ngắt máy luôn.
Hôm qua Quý Noãn mới về nên chưa có cơ hội tán gẫu nhiều.
Hôm nay Hạ Điềm đợi cô đến tận trưa, chờ mãi thì người cô đợi mới về.
Vậy mà Quý Noãn nghe điện thoại xong thì đứng sững bên cửa sổ, chỉ bóng lưng thôi cũng lạnh lùng khiến người có cảm giác khó gần.
“Sao vậy?” Hạ Điềm hỏi.
Quý Noãn xoay người quay lại ngồi xuống bên bàn làm việc, yên lặng không lên tiếng.
Tô Tri Lam chết rồi.
Vậy mà lại chết vì uống thuốc độc tự tử?
Quý Noãn từng liên hệ với ba mẹ Tô Tuyết Ý, nói họ mang di vật và nhật ký từ khi còn bé của Tô Tuyết Ý gửi cho cô.
Cô đọc qua những ghi chép của Tô Tuyết Ý khi còn bé, đặc biệt chọn những câu chuyện viết về mỗi lần Tô Tuyết Ý và chị họ Tô Tri Lam đi chơi vui vẻ như thế nào, tình chị em thân thiết ra sao, rồi cứ cách mấy tháng lại gửi những trang nhật ký và di vật mà Tô Tuyết Ý như muốn gửi gắm cho Tô Tri Lam vào nhà giam cho cô ta.
Tình chị em gái sâu nặng thân thiết, cuối cùng em gái thì ngu ngốc bỏ mạng, còn chị họ thì bị giam trong ngục, cả đời mất tự do.
Đến bây giờ Quý Noãn cũng chưa quên được cảnh tượng sau khi mình bị bắn ra khỏi xe đang đi với tốc độ cao ở Los Angeles, máu chảy thành vũng giữa hai chân.
Cho đến bây giờ cô vẫn không bao giờ quên mình phải trả thù cho con.
Cho dù Tô Tri Lam đã bị trừng phạt thích đáng, mòn mỏi sống từng ngày trong ngục rồi không chịu nổi mà phải tự sát đến vài lần, nhưng cô vẫn muốn dùng những đồ vật này hết lần này đến lần khác hành hạ giày vò ý chí của cô ta.
Trước khi bay từ London về Hải Thành, Quý Noãn gửi trang nhật ký và di vật cuối cùng của Tô Tuyết Ý cho cô ta, không ngờ Tô Tri Lam đã chết.
Thậm chí cái chết của Tô Tri Lam lại giống hoàn toàn với cái chết của cô ở kiếp trước!.