Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


“Vì một nụ hôn, mà anh phải bắt chước người ta cách hẹn đi ăn, đi xem phim như thế này sao? Kiểu hẹn hò của những người trẻ đã không còn thích hợp với người có địa vị như anh.

Tôi ngẫm nghĩ mà không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Tổng Giám đốc của Tập đoàn BGY trị giá hàng trăm triệu, lại cầm hai hộp bỏng ngô và Coca Cola vào phòng chiếu phim.”
Quý Noãn vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra xem giờ.

Trong lúc vô tình, ngón tay cô chạm phải album ảnh trên điện thoại.
Đó là bức ảnh chụp cái thẻ xăm được gọi là “viên mãn” mà cô chụp bằng điện thoại di động trong lần đi cùng Quý Hoằng Văn viếng ngôi miếu kia.
Vòng tròn vành vạnh màu vàng kia hiện ra trước ánh mắt cô.
Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa rõ ý nghĩa của cụm từ “quỹ đạo cuộc sống vốn có” và “quỹ đạo hoàn toàn mới” có nghĩa là gì.

Nhưng bởi vì vị sư thầy giải xăm đã giải thích ý nghĩa hai chữ “viên mãn” này, cô nghĩ đó là một thẻ xăm rất tốt.

Bởi vậy trước khi ra về, cô đã chụp ảnh thẻ xăm đó, vốn định sau này có thời gian đi hỏi người biết giải xăm khác.

Nhưng chụp xong rồi cô lại quên khuấy đi.

Đến bây giờ vô tình chạm tay vào album ảnh trên điện thoại di động, cô mới nhớ đến chuyện này.
Không thấy Quý Noãn đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại di động, Mr.

Vinse vừa lái xe vừa cười buồn: “Mấu chốt là cho tới bây giờ, cô đều không nhận những món quà đắt tiền mà tôi tặng.

Tôi đã nghĩ phải chăng trái tim cô ở một nơi nào đó rất xa.

Tôi đã tìm mọi biện pháp để tấn công cô, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là không hiệu quả.”
“Rất chán nản phải không?” Quý Noãn vừa lướt xem hình ảnh trong album ảnh trên điện thoại vừa cười, hỏi.
“Đúng vậy, rất chán nản.” Lúc này Mr.

Vinse đã dừng xe dưới lầu khu nhà ở của cô, đưa mắt nhìn sang Quý Noãn, thấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô sáng lên bởi ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại, anh ta tùy ý đặt tay lên vô lăng, hỏi như trêu chọc: “Vậy thì cô có muốn ban cho tôi một phần thưởng an ủi không?”
Suy nghĩ của Quý Noãn vẫn đang tập trung vào tấm ảnh trên điện thoại di động, trong lúc nhất thời cô không có phản ứng, chỉ vô thức cảm nhận là hình như mình đã về đến nhà rồi.
Quý Noãn rời mắt khỏi điện thoại di động, nhìn sang Mr.

Vinse: “Phần thưởng an ủi là phần thưởng gì?”
Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài một chút: “Nhưng mà tôi thật sự cần phải cảm ơn anh ngày hôm nay đã thịnh tình khoản đãi.

Anh đối xử chu đáo xe đón xe đưa như thế khiến tôi thật sự cảm thấy ngại ngùng…”
Quý Noãn còn chưa nói xong, bỗng nhiên có cảm giác má mình chợt ấm lên.
Cô khựng người, ánh sáng từ màn hình điện thoại di động chiếu lên gương mặt cô càng thêm rõ ràng.

Cô lập tức xoay đầu lại, thì thấy Mr.

Vinse đã lui trở lại, ngồi ở vị trí lái xe, tay đặt trên vô lăng, nét cười thản nhiên, lại ra vẻ ga-lăng nói: “Kiểu hôn má này là rất bình thường ở các nước phương Tây.

Khi cô ở Luân Đôn, cũng không phải là chưa từng gặp phải.

Tôi không yêu cầu gì nhiều, hơn nữa tôi cũng không yêu cầu cô đáp lễ lại tôi theo cùng một cách đó.

Tôi nghĩ ‘phần thưởng an ủi’ này cũng không phải quá đáng.”
Đáy mắt Quý Noãn thoáng lóe lên một tia sắc lạnh khó nhận biết.

Trong phút chốc, cô tắt màn hình điện thoại di động, cơn tức giận dâng lên trong lòng, nhưng lại được che giấu bằng vẻ mặt rất bình tĩnh.
Cũng đúng, lúc ở Anh, trong những dịp tiệc tùng, Quý Noãn cũng gặp phải tình cảnh bị đàn ông đi tới đột nhiên hôn lên má mình, nhưng đó chỉ là cách đàn ông nước ngoài biểu đạt phép xã giao và yêu thích đơn thuần của mình.
Mặc dù trong lúc sơ ý bị Mr.

Vinse “chiếm tiện nghi”, nhưng Quý Noãn suy nghĩ một chút, hiểu anh ta làm như vậy chỉ vì muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người họ, nên rốt cuộc cô cũng không nói gì. 
Cô cất điện thoại di động vào trong túi, coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, mở cửa xe.

Trước khi bước xuống xe, cô nói một câu: “Ngày hôm nay, rất cảm ơn anh.”
Vừa dứt lời, cô liền xuống xe, đóng cửa lại.
Cửa sổ xe chợt hạ xuống, từ trong xe, Mr.

Vinse nhìn khuôn mặt không đoán được cảm xúc của Quý Noãn: “Cô tức giận à?”
Quý Noãn đáp: “Quả thật tôi có chút tức giận.

Nhưng dù sao chúng ta đều là người trưởng thành, một nụ hôn lên má, cũng không tính là chiếm tiện nghi gì.

Tôi cũng không thể vì chuyện đó mà giận anh.

Dù sao thì mấy năm nay ở Luân Đôn, anh đã giúp tôi khá nhiều.

Cho dù không phải là tình cảm sâu đậm, nhưng cũng có một chút cảm xúc.”
Nghe ra thái độ trong giọng nói của cô như muốn trở mặt nhưng lại có ý kiềm chế, Mr.

Vinse liền xuống xe, đi tới trước mặt cô: “Xin lỗi, chỉ là hôm nay cô từ chối quá dứt khoát.

Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một loại khát vọng chinh phục.

Cô càng phản kháng mạnh mẽ, tôi càng muốn tới gần hơn theo bản năng.

Vừa rồi là do tôi quá đường đột.”
“Không sao.

Nhưng hôm nay tôi đã nói đến thế rồi.

Sau này, ngoại trừ liên lạc vì công việc, tốt hơn là chúng ta nên ít gặp mặt.”
Mr.

Vinse lại xin lỗi: “Sorry, tôi mong là rồi cô sẽ dần nguôi giận.

Thế nhưng, bên cạnh công việc, tôi vẫn mong có thể duy trì tình bạn vốn có.

Sau này chuyện như vừa rồi sẽ không xảy ra nữa.”
“Đã khuya rồi, anh nên về sớm một chút đi.” Quý Noãn không nhiều lời, mà thẳng thừng đuổi khách.
Mr.

Vinse biết không phải Quý Noãn muốn chuyện bé xé ra to.

Chỉ là trên phương diện này, cô quá nguyên tắc và có chừng mực.

Nếu ai cũng có thể dễ dàng đến gần thì ba năm nay, e là cô đã bị vô số đàn ông vây quanh rồi.
Suốt ba năm, Mr.

Vinse luôn cẩn thận không vượt quá giới hạn.

Có lẽ là vì sao trời tối nay quá đẹp, hoặc có lẽ chỉ vì một phút kích động mà vừa rồi ở trong xe, anh ta liền muốn hôn cô, không hề ngờ tới sẽ bị cô lạnh nhạt như thế này.
“Được.” Mr.

Vinse không nói nữa, để cô có thời gian nguôi giận và bình tĩnh lại.

Trước khi xoay người trở lại trên xe, anh ta suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía Quý Noãn đã xoay người bước đi, đang muốn nói thêm điều gì đó, thì Quý Noãn đã đi xa không quay đầu lại.
Mr.

Vinse cười buồn, nhìn theo bóng lưng cô.
Một phụ nữ bởi vì hôn nhân thất bại mà rời xa đất nước, lại khép chặt trái tim mình, thì thật sự rất khó chinh phục. 
Nhưng con người vốn không tự trọng như vậy đó, đã biết rõ có lẽ sẽ không có kết quả tốt, mà càng không chinh phục được lại càng thích.
Mr.

Vinse lái xe rời đi.

Ở dưới lầu khu nhà, Quý Noãn đi ngang qua bãi cỏ và khu vườn đầy cây xanh được trang trí đẹp đẽ.

Cô nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ đêm rồi.
Thảo nào lúc này bốn bề vắng lặng.

Nghe tiếng xe của Mr.

Vinse đã chạy xa, cô mới quay đầu lại nhìn.

Cô thoáng nhìn thấy ở bãi đỗ xe dưới lầu khu nhà có mấy chiếc xe đang đỗ.

Nhưng đêm tối nên cô không thấy rõ hình dáng và biển số.

Cô chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét của một chiếc xe dường như quen thuộc, nhưng cũng không để ý, xoay người đi vào cầu thang khu nhà.
Vừa bước vào, cô mới phát hiện bên trong hoàn toàn tối đen, cả thang máy cũng không hoạt động.
Cô nhớ lại vừa rồi cũng không nhìn thấy ánh đèn trong khu nhà, thảo nào khắp nơi đều tối om.
Quý Noãn đứng trước cửa cầu thang, lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho quản lý khu nhà, mới biết được nguyên nhân cúp điện.

Thì ra cách đó không xa có một công trường xây dựng, trong lúc thi công, công nhân đã sơ ý làm đứt dây cáp điện ở khu vực lân cận, khiến khu vực xung quanh khu nhà bị cúp điện đột ngột..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui