Quan trọng hơn là, cô ngủ kiểu gì mà lại leo được lên giường?
Quý Noãn vuốt mái tóc rối, đứng dậy bước xuống giường, đi đến phòng khách thì nhìn thấy ngay Mặc Cảnh Thâm đã thay sang bộ quần áo khác.
Cô dừng lại, có lẽ anh vừa tắm gội xong.
Có vẻ vì đêm qua ngủ rất ngon mà bây giờ trạng thái tinh thần anh trông rất tốt.
Cô nhìn quần áo trên người mình theo phản xạ, chắc chắn tối qua không phát sinh chuyện gì.
Có lẽ chẳng qua cô được anh bế về giường ngủ mà thôi.
Cô nghĩ đến đêm ở Quốc tế Oran trước khi ly hôn, cô đau bụng nằm ngủ trên sofa, có lẽ sau đó chính Mặc Cảnh Thâm đã bế cô vào phòng ngủ nằm.
Dù sao trên đời này, người có thể khiến cô mất cảnh giác trong khi ngủ đến độ có người bế mình lên cũng không phát hiện ra thì cũng chỉ có anh.
Quý Noãn liếc mắt nhìn chiếc đèn xông tinh dầu đã cháy hết, cũng đoán ra được nguyên nhân vì sao tối qua cô chỉ mất vài phút mà đã ngủ thiếp đi.
Đây đúng là tình huống ngoài dự tính.
Cô không lên tiếng, những gì cần nói thì tối qua cô cũng đã nói rồi.
Cô bước đến sofa cầm áo khoác mặc lên người.
Thấy Mặc Cảnh Thâm đã nhặt điện thoại di động rơi dưới đất và túi xách tay của cô đặt lên hộc tủ trước cửa, cô bước thẳng đến xách túi lên, không nói tiếng nào mà mở cửa ra ngay.
Ngay khi mở cửa ra, cô đảo mắt liếc về phía người đàn ông đang không hề có ý định ngăn cô lại.
Ánh nắng ban mai rơi trên người anh, chiếc áo sơ mi xanh sáng ngày hôm qua đã không còn nữa, thay vào đó là một bộ đồ màu đen thâm trầm.
Cô nhìn anh: “Mặc tổng, tôi với anh đều là người có địa vị, nên làm gì, không nên làm gì, trong lòng anh đều hiểu rõ.
Dù sao cũng đã qua ba năm rồi, những chuyện trước kia, coi như là chưa từng xảy ra, có được không?”
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nhìn cô, không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ nói một câu: “Không tắm rửa qua một chút sao?”
“Không cần, tôi đi về tắm.” Vừa dứt lời thì cô cũng mở cửa quay người bước đi.
Tiếng giày cao gót ở ngoài cửa càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng bị thay bằng tiếng thang máy báo hiệu cô đã đi.
Gian phòng yên tĩnh trở lại.
Mặc Cảnh Thâm nhìn lại cánh cửa đã đóng, rồi quay đầu nhìn ra ngoài trời.
Ánh mặt trời đang dần lên cao, tỏa ánh nắng như tắm lên bầu trời trong xanh bao la, rực rỡ như cuộc đời của Quý Noãn hiện tại, tràn đầy tự tin và sức sống.
Khóe mắt anh nhìn thấy chiếc dây buộc tóc của nữ giới nằm trong góc sofa.
Anh bước đến, nhặt chiếc dây lên.
***
Sau khi Quý Noãn ra khỏi phòng thì không bị ai bắt gặp.
Cô cũng không đi tìm Thẩm Mục mà đi xuống tầng một, lại bất chợt nhìn thấy Tiểu Bát đang đứng chờ ở sảnh.
Tiểu Bát nhìn thấy Quý Noãn thì vội vàng bước đến cười hì hì hỏi: “Chị Đại, chị dậy rồi sao, tối qua ngủ ngon không?”
Quý Noãn lập tức lườm cô: “Em đến đây từ bao giờ?”
“Từ nửa tiếng trước rồi.
Trợ lý Thẩm nói chị đang trong phòng Tổng Giám đốc Mặc, lúc em đến gọi cửa thì Tổng Giám đốc Mặc nói chị vẫn đang ngủ, em đoán chắc là đêm qua chị mệt muốn chết rồi…” Đôi mắt Tiểu Bát sáng rỡ lên, cô cười hì hì.
Bước chân của Quý Noãn thoáng khựng lại, cô đứng cứng ngắc rồi chợt nhìn về phía Tiểu Bát: “Chuyện tối qua không giống như em nghĩ đâu.”
“Vâng, gặp lại sau bao xa cách, chuyện tình cũ không rủ cũng tới này em chưa từng trải qua, chắc chắn là có chút khác biệt so với trí tưởng tượng nghèo nàn của em.
Em biết, em biết mà!” Tiểu Bát vẫn cười hì hì.
Quý Noãn: “…”
Cô không giải thích thêm mà bước thẳng ra ngoài.
Cô định lái xe nhưng Tiểu Bát tha thiết năn nỉ cô ngồi sau.
Quý Noãn cũng không từ chối, chỉ nói mình muốn về nhà tắm trước, vì vậy Tiểu Bát lái xe đưa cô về nhà.
Trên đường đi, trong xe rất yên tĩnh.
Tiểu Bát thấy nét mặt Quý Noãn vẫn còn cực kỳ nghiêm nghị đáng sợ nên cũng không dám hỏi loạn lên nữa, chỉ lặng lẽ lái xe.
Quý Noãn ngồi ở ghế sau suy nghĩ một lúc lâu rồi mới cầm điện thoại di động lên gọi cho Tần Tư Đình.
Hơn ba năm không hề liên lạc, cô cũng không biết Tần Tư Đình còn ở Hải Thành nữa không, cũng không biết số điện thoại của anh ta có thay đổi gì không.
Lúc trước Quý Noãn đã xóa toàn bộ những số liên hệ có liên quan đến Mặc Cảnh Thâm, nhưng thật ra cô vẫn giữ lại số điện thoại của Tần Tư Đình.
Dù sao Tần Tư Đình cũng đã giúp đỡ cô không ít chuyện nên lúc đó cô vẫn do dự.
Mặc dù chấm dứt là hết, nhưng cũng không thể trở thành người vô ơn được.
Điện thoại chưa thông được bao lâu thì có người bắt máy, giọng nói của Tần Tư Đình vẫn trong trẻo hấp dẫn như trước kia: “Alo? Xin chào.”
Quý Noãn nhớ ra số điện thoại của mình đã không còn giống số của ba năm trước nữa, nên mới cất tiếng giới thiệu ngay: “Bác sĩ Tần, đã lâu không gặp, lâu nay anh vẫn còn ở Hải Thành chứ?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới có tiếng hỏi lại: “Quý Noãn?”
“Đúng, là tôi đây.” Quý Noãn bình tĩnh nói: “Sau khi về nước tôi vẫn chưa đi gặp Bác sĩ Tần được, lại còn gọi điện quấy rầy anh, thật ngại quá.”
“Tôi có nghe tin cô về nước rồi, cần gì phải khách sáo với tôi.”
Quý Noãn không tiếp tục hỏi thăm mà nói thẳng: “Nghe Thẩm Mục nói, mấy năm nay Mặc Cảnh Thâm có tật mất ngủ, như vậy là sao?”
Rõ ràng Tần Tư Đình không ngờ Quý Noãn vừa lên tiếng thì đã nhắc đến chuyện của Mặc Cảnh Thâm.
Anh im lặng trong giây lát rồi cũng không hỏi han nhiều mà chỉ trả lời: “Ba năm nay đúng là cậu ta có mắc cái bệnh này, nhưng cũng không nghiêm trọng như Thẩm Mục nói đâu.
Chuyện cậu ta thường xuyên mất ngủ vào ban đêm là có thật, nhưng bệnh này cũng không kéo dài lắm.
Chủ yếu là vì cậu ta thường xuyên thức đêm, còn đi gặp gỡ tiếp khách.
Bây giờ trong giới kinh doanh loại người nào cũng có, xã giao trong xã hội thượng lưu thì không thể thiếu tiệc rượu, vì vậy có lẽ cơ thể của cậu ta chưa thích ứng.
Chính xác mà nói thì vì cậu ta ngủ không sâu, công việc lại vất vả, phải tiếp khách quá nhiều, nên thi thoảng cũng bị đau đầu, chỉ cần một giấc ngủ ngon thì lại không sao hết.”
“Vậy ra chỉ từ nguyên nhân không được nghỉ ngơi đủ thôi sao?”
“Đúng vậy, kể từ sau khi hai người ly hôn…” Tần Tư Đình ngừng lại một chút: “Từ ba năm trước trở lại đây thì cậu ta thường xuyên làm việc như muốn bỏ mạng, ít khi nghe người khác khuyên nhủ mà về nghỉ ngơi.
Cơ bản cậu ta còn trẻ tuổi, chứ nếu là một người bốn năm chục tuổi mà phá sức như cậu ta thì chắc mất mạng từ lâu rồi.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn Bác sĩ Tần.”
“Sao tự nhiên cô lại tìm hiểu chuyện của cậu ta, có phải giữa cô và cậu ta vẫn còn…”
“Không có gì đâu, đừng hiểu lầm.
Chẳng là tối qua có chạm mặt nhau, tôi nghe Thẩm Mục kể chuyện này.
Hơn nữa sau khi về nước tôi cũng chưa đến chào Bác sĩ Tần, hôm nay sực nhớ đến mới gọi điện cho anh, thì cũng nhân tiện hỏi thôi.”
Tần Tư Đình cười, không nói nữa mà chỉ hỏi: “Được, hôm nào có thời gian thì sẽ gặp nhau, nhưng bây giờ cô bận rộn như vậy, tôi e là lại làm phiền cô.”
“Bác sĩ Tần khách sáo quá.
Anh là người cầm dao phẫu thuật chữa bệnh cứu người, tôi chỉ lăn lộn học hỏi trong giới kinh doanh được vài mánh lới thủ đoạn, cũng chỉ thành con buôn mà thôi, sao dám so sánh với Bác sĩ Tần.”
“Được đấy, mấy năm không gặp mà kiểu nói lẫy này vẫn không hề thay đổi.”
Quý Noãn cười, tiện thể tán gẫu thêm vài câu rồi mới ngắt điện thoại, không nói thêm nhiều..