Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


Chủ nhật, hai ngày sau.
Quý Noãn đã dậy sớm tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đến tiệc mừng thọ buổi tối.
Thân phận đêm nay của cô không chỉ là Tổng Giám đốc Tập đoàn MN mà còn là bạn tiệc của Tổng Giám đốc Tiêu Tập đoàn Lăng Tiêu, cho nên cô chọn chiếc váy đỏ yêu thích thường mặc sau khi đến nước Anh, lại còn khoác thêm một chiếc áo phù hợp bên ngoài, sau đó mới ra khỏi cửa.
Sau khi đến nơi hẹn, Quý Noãn nhìn từ xa đã thấy một chiếc xe kiểu Limousine đỗ ở đó, hiển nhiên là Tiêu Lộ Dã đã tới được một lúc, chẳng qua vẫn đỗ bên ngoài đợi cô.
Quý Noãn bước đến, gõ lên cửa kính xe.

Cửa sổ hạ xuống, người đàn ông bên trong nghiêng mắt nhìn cô, thấy Quý Noãn mặc một bộ váy đỏ tươi cười rạng rỡ thì nhướng mày: “Cô Quý, ba năm không gặp, càng ngày càng đẹp ra đấy.”
Tiêu Lộ Dã bước xuống xe, âu phục phẳng phiu, phong thái lạnh lùng cao ngạo năm đó vẫn chẳng hề thay đổi.

Đến khi nhìn thấy áo khoác trên người Quý Noãn, anh ta cười nói: “Tôi chỉ mời cô tham gia tiệc mừng thọ của ba tôi mà thôi, tuy rằng bên trong có máy điều hòa đầy đủ nhưng dù sao vẫn đang mùa hè, có lạnh gì mấy mà cô phải mặc áo khoác?”
“Lúc tôi chọn lễ phục thì thấy bả vai lộ liễu quá, không thích hợp mặc trong trường hợp này, cho nên tôi mới khoác thêm chiếc áo để trông đúng mực đoan trang một chút, tránh khiến Tiêu tổng anh mất mặt.”
Người ngoài nhìn vào dường như chỉ thấy một nam một nữ bọn họ đang cười nói với nhau, duy chỉ có Tiêu Lộ Dã và Quý Noãn là có thể cảm nhận được trong mắt đối phương chẳng có tí ấm áp nào, thậm chí có ý đánh giá và so kè thế lực ngang hàng.
Tiêu Lộ Dã không nói thêm gì, tiện tay mở cửa phía sau: “Xin mời, cô Quý.”
Quý Noãn không bước lên xe, chỉ nhìn vào trong một cái, rồi lại đảo mắt nhìn bộ âu phục của Tiêu Lộ Dã: “Tuy rằng chúng ta đi chung, nhưng cũng không có gì để nói.

Dù sao ông Tiêu ba anh cũng là vị trưởng bối nổi tiếng gần xa ở Hải Thành, tôi đi chúc thọ là việc nên làm.

Nhưng trước khi tham gia buổi tiệc, tôi vẫn phải hỏi một câu, vì sao muốn để tôi làm bạn tiệc của anh?”
Tiêu Lộ Dã liếc cô, ánh mắt lãnh đạm rơi xuống mắt cô: “Mấy năm qua cô có nghĩ tại sao lúc trước tôi muốn đưa cô đi, nhưng cuối cùng lại chẳng động đến một sợi tóc của cô mà đã để Mặc Cảnh Thâm đón về không?”
Quý Noãn: “Không.”
Tiêu Lộ Dã: “…”
Anh ta tùy ý đặt tay lên cửa xe, ngón tay gõ nhịp trên cửa xe như có như không, liếc gương mặt cô: “Cô đúng là không lo không nghĩ.”
Quý Noãn cũng chẳng để ý, cong môi cười: “Tuy rằng tôi từng nghi ngờ, nhưng cớ gì cứ phải nghĩ đến những chuyện đó? Trên đời này có cả đống kẻ thần kinh, chẳng thiếu kẻ biến thái.

Nếu như tôi cứ mãi ngồi ngẫm nghĩ nguyên do từng hành động của kẻ điên thì chắc đã mệt chết rồi.”
Tiêu Lộ Dã lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy không nói nhiều nữa, cô có gan thì lên xe, không có gan thì tự lái xe đi.”
“Tôi tự lái xe cũng chẳng sao, có điều chắc mấy năm qua Tiêu tổng đã bị cô Thời ngược đãi không ít nhỉ, khắp người đều toát ra sự lạnh lẽo nặng nề, không còn dáng dấp quý ông ba năm trước nữa.” Quý Noãn cười đến mi mắt cong cong: “Thế nào, con thỏ của anh trở về cũng không chịu ngoan ngoãn nhảy vào lồng tre của anh, nên anh tức à?”
Tiêu Lộ Dã cười một tiếng lạnh lùng âm u như cô mong muốn, nhưng nụ cười lại khiến người ta có cảm giác như rơi xuống hầm băng: “Nhóc con, nếu không phải cô có chút quan hệ với tôi thì hiện giờ đã đổ máu tới nơi rồi, dám châm chọc tôi hả, ai cho cô lá gan đó? Lẽ nào là Mặc Cảnh Thâm? Theo tôi được biết hình như hai người đã ly hôn lâu rồi thì phải?”
Quý Noãn mặc kệ đề tài này, tựa như Mặc Cảnh Thâm mà anh nhắc tới chẳng có chút xíu quan hệ nào với cô.

Quý Noãn nhìn chiếc xe của mình vừa đỗ cách đó không xa: “Tôi tự lái xe đi, không làm phiền Tiêu tổng.

Tôi sẽ tham gia tiệc mừng thọ, nhưng chuyện làm bạn tiệc với anh thì bỏ đi.

Tôi cũng không muốn làm bạn tiệc của kẻ cả người đầy khí lạnh đâu, không chừng còn chưa tới nơi thì tôi đã chết rét trước rồi.

Đối với người không quen không biết, tôi không cần phải tự hành xác mình.”
Thấy cô xoay người định rời khỏi xe, cặp mày lạnh lùng của Tiêu Lộ Dã khẽ động, anh ta chuyển mắt nhìn cô: “Quay về đây.”
Quý Noãn dừng chân, xoay mắt nhìn anh: “Tiêu tổng có thể đổi thái độ nói chuyện không? Đây là thái độ đối với bạn tiệc của mình sao?”
Tiêu Lộ Dã lại mở cửa xe lần nữa: “Lên xe.”
Quý Noãn không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn anh tựa như đang đánh giá.
“Cô Quý, mời lên xe.” Anh ta lại liếc cô một cái, tăng thêm một chữ mời.
Chậc, xem ra tối nay không thể không đi rồi nhỉ?
Rốt cuộc là tiệc mừng thọ gì vậy? Cô chẳng có quan hệ gì với nhà họ Tiêu nhưng tại sao cứ nhất định phải đi? Lại còn khiến loại người như Tiêu Lộ Dã hiếm hoi thỏa hiệp một lần?
Quý Noãn xoay người trở về, trước khi lên xe lại nhìn người đàn ông bên cạnh một cái: “Cảm ơn Tiêu tổng, vậy phiền anh rồi.

Có điều tôi muốn nói cái này, anh có thể gọi tôi là Quý tổng hoặc là Quý Noãn.

Tôi không phải là nhóc con, không quen không thân thì đừng gọi tôi như vậy.

Ai không biết còn tưởng tôi mới nhận một người anh trai đấy.”
Tiêu Lộ Dã nghe hai chữ anh trai này thì đột nhiên nói một câu đầy ẩn ý: “Thật sao? Vậy tương lai sẽ có một ngày cô sẽ hết hồn cho xem.”
Quý Noãn ngồi vào xe, vừa rồi cô không nghe rõ, lại thò đầu ra nhìn anh ta: “Hết hồn cái gì?”
Tiêu Lộ Dã không đáp, cười khẩy một tiếng, lập tức đóng cửa một cái “rầm”.
May mà nhờ Quý Noãn kịp lùi về sau, nếu không chắc đầu đã bị cửa xe đập sưng một cục.
***
Tiệc mừng thọ của nhà họ Tiêu tổ chức trên một chiếc du thuyền xa hoa, vô cùng cao cấp.

Cho dù từ nhỏ Quý Noãn đã tới lui xã hội thượng lưu, nhưng rất ít khi được tham gia buổi tiệc xa xỉ thế này.
Sau khi xuống xe, Quý Noãn nhìn thấy một chiếc du thuyền lớn cập bến gần vịnh Tân Hải của Hải Thành.
Cô đánh giá: “Rất đẳng cấp.”
Tiêu Lộ Dã chìa tay về phía cô, đồng thời nói: “Dĩ nhiên, nếu là buổi tiệc bình thường, sao tôi dám tùy tiện mời cô Quý.”
Quý Noãn nhìn cánh tay của anh ta: “Cho dù là bạn tiệc cũng không cần dắt tay bước vào đâu.”
Tiêu Lộ Dã: “… Chẳng phải cô nói tôi phải ra dáng quý ông với cô một chút à?”
“Thái độ như quý ông là được rồi, hành động thì vẫn nên giữ khoảng cách.

Dù sao chúng ta cũng chẳng thân thiết đến mức đấy.” Dứt lời, Quý Noãn lấy thiệp mời từ trong túi xách ra, tự giác đi vào bên trong.
Trước tiên cần phải cầm thiệp mời chứng minh thân phận để lên xe, sau đó ngồi trên xe chuyên dụng chở đến bến tàu ngoài vịnh.

Lúc xe chạy thẳng từ bến tàu vào đến chỗ du thuyền, Quý Noãn ngắm nhìn kích thước du thuyền mà cảm thán độ giàu có của nhà họ Tiêu.
Xe thuận lợi dừng tại bãi đỗ xe của du thuyền, Quý Noãn và Tiêu Lộ Dã xuống xe.

Dù gì cũng là làm bạn tiệc, cho dù không khoác tay nhưng cô vẫn phải đi gần anh ta một chút.

Tiêu Lộ Dã cũng là một trong những chủ nhân buổi tiệc đêm nay, cho nên sau khi lên du thuyền thì chẳng cần trình thiệp mời.

Người đi theo Tiêu Lộ Dã cũng chỉ cần xem mặt là lập tức có thể vào thẳng phòng tiệc.
Phòng tiệc xa hoa đã tập hợp không ít người, vô cùng náo nhiệt.
Quý Noãn đảo mắt nhìn một vòng, ngoài ý muốn trông thấy Quý Mộng Nhiên và Thịnh Dịch Hàn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui