Khi xe đến chỗ Quý Noãn ở, mưa đã tạnh, khắp nơi trên mặt đất đều là nước đọng, chỉ cần bước vài bước là bùn sình có thể văng đầy người.
Đi ra đường khá khó khăn, nên Quý Noãn chọn một tiệm cơm ở chợ đêm gần nhất ngay dưới lầu nhà trọ, mời Mr.
Vinse ăn bữa cơm.
Tuy tiệm cơm rất giản dị, nhưng sạch sẽ, nguyên liệu nấu ăn đảm bảo vệ sinh, hương vị cũng thơm ngon.
“Tiểu Bát từng nói, cô biết nấu ăn, thường ngày cũng làm cơm ở nhà, không biết sau này tôi có cơ hội tới nếm thử tay nghề nấu ăn của cô không?” Vẻ mặt Mr.
Vinse điềm đạm, anh ta nhìn cô nói.
Mr.
Vinse đã đi ăn với Quý Noãn không chỉ một hai lần, nhưng lần nào anh ta cũng đều sớm buông bộ đồ ăn xuống, chăm chú nhìn dáng vẻ của cô khi ăn.
Quý Noãn vuốt trán mỉm cười: “Tay nghề của tôi cũng chỉ có thể mê hoặc được bọn Tiểu Bát, hoặc giúp bản thân được no bụng thôi, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Anh tuyệt đối đừng tin lời cô ấy là thật.”
“Nhưng tôi nhớ Tiểu Bát nói cô làm cơm rất ngon.
Lúc ở nước Anh, cô ấy thường xuyên tới chỗ cô ‘ăn ké’.
Cô ấy còn nói, nếu không phải vì về sau quen bạn trai phải đổi chỗ ở thì cô ấy chỉ ước mỗi ngày đều ở bên cạnh cô, được một người nấu ăn giỏi như cô nuôi cơm.
À, mà dù sao Tiểu Bát cũng chỉ là một trợ lý, cô đối tốt với cô ấy như vậy, sao cứ luôn khách sáo với tôi?”
Quý Noãn bưng ly nước lên uống một ngụm rồi nói: “Anh nói không sai.
Tôi đối tốt với Tiểu Bát như vậy, nhưng cô nàng lại lắm lời, chuyện gì cũng kể cho người khác.
Xem ra sau này tôi không thể đối xử quá tốt với cô ấy nữa! Cô ấy hiểu về tôi quá rõ, không chừng tôi sẽ bị con bé chết tiệt ấy bán đứng lúc nào không hay!”
Dừng lại một chút, cô lại nói: “Tuy nhiên, cô ấy cũng cậy làm việc bên cạnh tôi đã lâu, biết nhau cũng hơn ba năm rồi, quen thuộc như người trong nhà.
Thật sự tôi không thể xem cô ấy là người ngoài.”
“Chẳng phải tôi và cô cũng biết nhau hơn ba năm sao? Tiểu Bát có thể đến chỗ cô ‘ăn ké’ thường xuyên, còn tôi thì ngay cả một bữa cơm cũng không được ăn?”
Quý Noãn: “…”
Mr.
Vinse nhướng mày, mỉm cười nhìn cô, không tiếp tục vặn hỏi nữa, nhưng hiển nhiên là cũng không có ý nhượng bộ.
Không hiểu sao, cuối cùng đề tài câu chuyện lại trở thành Quý Noãn “nợ” anh ta một bữa cơm! Sau khi dùng cơm xong, Quý Noãn chuẩn bị về nhà.
Mr.
Vinse định đưa cô về, nhưng lại nhớ tới điện thoại di động còn ở trên xe, bảo cô ở đó chờ một lát.
Quý Noãn nói không cần, bảo anh ta lái xe về, rồi liền xoay người đi vào khu nhà trọ.
Không biết là do dây điện bị chạm hay vì nguyên nhân nào khác, đèn đường trong khu nhà bị cháy mấy bóng, đường từ cổng về tới nhà cô tối om, gần như đưa bàn tay ra không thấy năm ngón.
Trên mặt đất lại đọng đầy nước, Quý Noãn bước đi rất cẩn thận trên đôi giày cao gót, bỗng nhiên điện thoại di động reo lên.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, thấy là điện thoại của công ty, đang định nghe máy thì chợt ngửi thấy một mùi hôi hám và mùi rượu nồng nặc từ phía sau ập tới.
Cô khựng lại, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, vội nhanh chóng né người, tránh được cú chụp từ phía sau tới của một gã say.
Gã say lao vào khoảng không, lảo đảo suýt ngã, hét ầm lên: “Bà xã… Bà xã… Rốt cuộc em đã trở về, em tránh cái gì chứ?”
Chợt bị một gã đàn ông thấp béo, trên người nồng nặc mùi mồ hôi và mùi rượu gọi mình là “bà xã”, Quý Noãn ghê tởm, cả người run rẩy tránh về phía sau, sợ gã lại lao về phía mình.
“Bà xã… Về nhà với anh đi… Ngoại trừ có chút tiền dơ bẩn ra, thì thằng đàn ông kia còn có cái gì chứ? Hắn không hề thương em như anh đâu! Đi, về nhà với anh đi…”
Gã say vừa nhìn chằm chằm vào Quý Noãn, nói những lời điên khùng, lại vừa lao thẳng về phía cô.
Quý Noãn lại tránh sang một bên một lần nữa.
Cô đang định xoay người chạy về khu nhà ở gọi bảo vệ, thì gã say kia đã dồn hết sức lực xông tới túm lấy tay cô, hung hãn kéo cô trở lại.
Quý Noãn bị kéo rất mạnh, thiếu chút nữa va vào ngực gã say.
Rất khó khăn, cô mới tránh ra được một chút, đồng thời tức giận kêu lên: “Anh nhận lầm người rồi! Buông ra!”
“Đừng tưởng rằng bây giờ em tìm được đàn ông có tiền, ăn mặc đẹp như thế thì anh không nhận ra em… Bà xã, mau về nhà với anh đi!”
Quý Noãn trở tay, đang muốn đẩy mạnh gã kia ra, nhưng vừa giơ chân lên định ra sức giẫm nát chân gã, thì bỗng nhiên trước mắt cô xuất hiện một bóng đen xông tới nện một cú đấm lên mặt gã say, khiến gã lui về phía sau liên tiếp mấy bước, rồi ngã ngồi phịch xuống đất.
Quý Noãn sửng sốt, trong chớp mắt lại nhận ra Mr.
Vinse lao tới khống chế người trên mặt đất.
Sau khi đánh cho gã say một đấm, Mr.
Vinse đứng dậy, bước tới nắm lấy cổ tay Quý Noãn, vẻ mặt lo lắng, hỏi: “Cô có sao không?”
Quý Noãn lắc đầu, ý bảo mình không sao.
Thật ra đối phó một gã say như thế này, đối với cô cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhưng không ngờ Mr.
Vinse lại đột nhiên xông vào.
Mr.
Vinse đang muốn đưa cô đi thẳng vào khu nhà, gặp bảo vệ để tính sổ về việc tại sao lại để người như thế xông vào nơi này.
Thế nhưng đột nhiên gã say đang nằm trên mặt đất mở miệng chửi thề: “Đ*! Con đ* kia, ông đây đối xử tốt với mày như vậy, mày còn chạy theo đàn ông có tiền! Tao giết chết bọn mày!” Đôi mắt gã đỏ ngầu, gã hét lên, rồi móc từ trong túi ra một con dao gọt trái cây, lao tới.
Khi hai người nhận ra gã say kia còn mang theo dao trong người thì trước mắt đã lóe sáng ánh thép.
Tim Quý Noãn đập thình thịch trong lồng ngực, cô vội kêu to: “Cẩn thận!”
Mr.
Vinse tay chân lanh lẹ túm lấy Quý Noãn kéo sang một bên, che phía trước người cô, đồng thời theo phản xạ đưa tay lên đỡ nhát đâm của gã say.
Kết quả là lưỡi dao đâm lên cánh tay anh ta, rạch thành một đường máu chảy đầm đìa.
Mắt gã say đỏ ngầu, lại vung dao lên định lao tới đâm tiếp.
Lúc này các bảo vệ đã nghe được động tĩnh, ba bốn người cùng xông tới, đè gã say kia xuống đất.
Gã say vẫn không ngừng chửi thề, nhưng cũng không thể đứng lên.
Lúc này Quý Noãn mới xoay người, đi tới cầm lấy cánh tay Mr.
Vinse, mím môi nói: “Đưa tay đỡ dao ư? Anh tưởng cơ thể mình là tường đồng vách sắt sao? Mau đến nhà tôi, để tôi rửa vết thương cho anh!”
Mr.
Vinse vốn muốn nói, đây chỉ là vết thương do dao gọt trái cây gây ra, không có gì nghiêm trọng.
Nhưng vừa nghe Quý Noãn bảo mình tới nhà cô, thế là lời nói “không sao đâu” vừa tới cửa miệng, lập tức đổi thành: “Được!”
Lúc nãy, cho dù bảo vệ không kịp chạy tới thì hai vệ sĩ ẩn trong bóng tối cũng đã chuẩn bị lao ra.
Họ không ngờ là Mr.
Vinse lại đi vòng theo sau Quý Noãn.
Bên kia, Mặc Cảnh Thâm còn chưa rời khỏi công ty thì đã nghe một giọng nói trầm và căng thẳng báo cáo qua điện thoại: “Cô Quý vừa về đến nhà thì gặp phải một gã say lên cơn điên.
Vì bảo vệ cô Quý, Mr.
Vinse bị thương ngoài da.
Hiện giờ cô Quý đã dìu Mr.
Vinse vào nhà.”
Gương mặt tuấn tú của Mặc Cảnh Thâm tối sầm lại, tay cầm điện thoại di động siết chặt.
Như vậy tối nay Quý Noãn không chỉ ăn cơm chung với người kia, mà còn đưa người đàn ông rõ ràng là có ý đồ với mình về chỗ ở?.