Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


Ởđây có nhiều người, xung quanh cũng có rất đông người giúp việc của nhà họ Mặc nên Quý Noãn cũng không tiện hỏi chuyện.

Cô thu lại tầm mắt rồi dìu ông cụ về chỗ ngồi phía bên kia bàn ăn.
“Ông nội! Ngày thường ông đừng quá nóng nảy, đừng cáu gắt với bọn trẻ chúng cháu.

Ông vẫn nên chú ý sức khỏe chính mình thì hơn! Thế mới tốt ạ!” Sau khi đỡ ông cụ ngồi xuống, cô liền ra hiệu cho người giúp việc mang đồ ăn lên.
Nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa tối từ lúc trước, vốn dĩ chỉ còn đợi ông cụ thôi.
Quý Noãn cứ nghĩ rằng mẹ con Mặc Bội Lâm cũng sẽ xuống cùng ăn tối, thế nhưng sau khi người giúp việc đi lên mời thì lại quay xuống kèm theo lời nhắn: “Họ nói buổi chiều mẹ con họ đã ăn chút đồ ăn vặt, giờ vẫn chưa thấy đói, nên tối nay sẽ không xuống ăn cơm.”
Ông cụ cũng không nhiều lời, chỉ mỉm cười bảo Quý Noãn mau ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mình.
Ông cụ luôn thích uống chút rượu trong lúc dùng bữa, chỉ là hiện tại sức khỏe không cho phép nên không được uống.

Nhưng hôm nay ông cụ lại muốn uống, nên bác Âu tính mang bình rượu thuốc ngâm lâu năm của nhà họ Mặc ra cho ông.

Rượu thuốc bồi bổ cơ thể, uống vài hớp chắc cũng không sao.

Quý Noãn cũng không ngồi xuống ngay, chỉ né tránh ánh mắt trầm lặng của Mặc Cảnh Thâm.

Thấy bác Âu đã đi lấy rượu, cô liền bước thật nhanh đi theo để phụ giúp.

Bác Âu thấy Quý Noãn kiên quyết đi lấy rượu cùng thì vừa cười vừa ôm bình rượu thuốc nói: “Bình rượu bé thế này nặng bao nhiêu chứ? Tự nhiên lại theo tôi ra đây, cô có việc muốn hỏi tôi chứ gì?”
Quý Noãn nở nụ cười: “Bác Âu! Đúng là tôi đi theo phụ giúp bác mà!”
Bác Âu cười khẽ, cũng không nhiều lời, vừa cùng cô bước về hướng phòng ăn vừa nói: “Tôi biết cô muốn hỏi điều gì.


Ba năm trước, ông cụ không gặp được cô.

Sau khi cô đi Luân Đôn, ông Mặc cũng không giải thích mâu thuẫn thật sự giữa hai người là gì.

Cậu ấy chỉ nói ly hôn là quyết định của cậu ấy, rằng cô bị ông Mặc bức đi, mọi trách nhiệm đều không phải do cô, cho dù đến phút cuối cùng thì sự tuyệt tình cạn nghĩa với nhà họ Mặc cũng không phải là lỗi của cô.

Trong cơn giận, ông cụ đã vung gậy đánh ông Mặc, ông cụ dùng hết sức vụt hơn mười gậy vào lưng ông Mặc.

Gậy của ông cụ là gậy gỗ vừa cứng vừa bền, thế mà cuối cùng cũng bị ông cụ đánh đến gãy làm đôi.

Cô nói xem, đánh như vậy thì dã man đến nhường nào…”
Bước chân Quý Noãn bỗng khựng lại.
“Lúc đó tôi đứng bên cạnh xem, muốn đến ngăn cản nhưng thật sự hết cách.

Ngay lúc ông cụ đang nóng giận, ông Mặc lại ôm tất cả mọi chuyện hết về mình.

Cậu ấy đứng đó không nói gì, cũng không tránh né.

Ông cụ nện vào lưng cậu ấy liên tục mà cậu ấy cũng không hề nhíu mày.

Mãi đến khi cây gậy bị gãy đôi, ông cụ tức giận ngồi xuống thì ông Mặc mới bỏ đi.


Tôi nhìn thấy sau lưng áo sơ mi đã ướt đẫm.

Ướt đến độ ấy thì đoán chừng dù không đến mức rách da róc thịt, nhưng cũng tuyệt đối không còn lành lặn gì…”
Quý Noãn khẽ cụp mắt xuống, thời khắc này tim cô dường như chết lặng đi trong giây lát.
Trên lưng của Mặc Cảnh Thâm in hằn thương tích cũ tại Los Angeles và Campuchia.

Dù những vết thương ấy đều đã lành nhưng làm sao chịu nổi loại tra tấn này.

Nói về ba năm trước, thật ra lúc đó vết thương của anh mới liền lại được mấy tháng, ông cụ lấy gậy đánh vào lưng anh liên tục như thế, không chừng những vết thương sâu trên lưng anh đều đã rách ra hết rồi.

Áo sơ mi bị ướt chứng minh việc vết thương đã bị rách toác.
Loại đau đến tận xương tủy đó, chỉ nghĩ thôi cô cũng biết là đau đến mức nào.
Bác Âu thở dài: “Từ nhỏ đến lớn, ông cụ chưa từng đánh ông Mặc.

Nhưng chỉ vì cô mà ông cụ lại đánh cậu ấy đến gãy cả gậy… Haizzz…”
Bước chân của Quý Noãn dừng lại ngoài cửa sảnh trước.

Những điều nên nói bác Âu cũng đã nói, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nên nhiều lời nữa, bác Âu không giục cô đi vào mà cầm bình rượu bước thẳng vào phòng ăn một mình.
Quý Noãn thoáng sững sờ.
Vang vọng bên tai cô, hình ảnh trước mắt cô đều là giọng nói và hình ảnh của Mặc Cảnh Thâm ngày ấy.


Anh từng nói niềm tin là nền tảng cơ bản của hôn nhân, anh từng nói nhất định sẽ không bao giờ ly hôn, nhưng đến cuối cùng anh lại là người bức ép cô rời đi.

Mặc Cảnh Thâm đã từng luôn miệng thề non hẹn biển đi hết quãng đời này với cô đã chết rồi.
Cho nên anh đã không còn là người đàn ông mà cô tin yêu, không còn là người đàn ông sẽ vì cô mà không màng đến tính mạng của mình, cũng chẳng còn là người đàn ông vì cô mà phá hủy lời thề không vấy máu ở Campuchia.
Anh nói anh đã chết trong vụ tai nạn xe đó rồi.
Cho dù cô biết rõ, đó là giả, nhưng ba năm sau cô vẫn tự thôi miên mình để dần dần tin rằng đó là sự thật.
Anh ta chỉ là người đàn ông có gương mặt và ngoại hình của Mặc Cảnh Thâm.
Chỉ vậy thôi.
Nhưng bác Âu lại nói với cô rằng, ba năm trước, sau khi cô rời đi, Mặc Cảnh Thâm một mình gan lỳ chịu đựng từng đòn đánh dữ dội của ông cụ, còn tự mình thừa nhận chính anh ép cô ra đi.
Quý Noãn nhìn những ánh đèn sáng rực trước mắt ở sảnh trước.

Lúc này Nghiêm Cách từ bên ngoài đi vào, thấy Quý Noãn cứ đứng ngoài cửa như một pho tượng bèn huơ huơ tay trước mặt cô: “Chị Noãn, chị ngẩn ngơ cái gì nữa? Đứng ngoài này làm gì? Chị đang cho muỗi ăn hả?”
Quý Noãn định thần lại lườm cậu ta một cái: “Cậu vừa đi đâu đấy?”
“Tôi đi lòng vòng quan sát cửa ra vào của nhà họ Mặc, làm quen một chút địa hình từ đây ra bên ngoài.

Lỡ nơi này xảy ra chuyện thì tôi cũng có thể kịp thời đưa chị thoát ra khỏi đây.

Chẳng phải đây là trách nhiệm của vệ sĩ hay sao?”
“Tôi ở đây có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ở nhà họ Mặc rất an toàn, cậu không cần phải bận tâm chuyện làm quen với địa hình đâu.

Nghỉ ngơi chút đi.”
“Hả? Vậy chị quen thuộc với nơi này lắm à? Chẳng lẽ chị thật sự là bà Mặc gì đó sao… mà không phải là chị Noãn còn độc thân hả?”
Quý Noãn khẽ nhếch môi, đẩy cậu ta trở về sảnh trước để cậu ta mau đi ăn cơm.

Cậu thiếu niên cao lớn bị cô đẩy kêu oai oái rồi cuối cùng cũng chịu đi vào.


Quý Noãn nhìn vào bên trong một cái liền xoay người đi xuống bậc thang ở trước cửa sảnh ra vào.

Tâm trạng đang phiền não hoảng loạn, cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.
Khi vừa đi vòng qua sảnh trước tới cánh rừng phía sau, cô bỗng nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện, giọng nói lại có chút quen tai.

Quý Noãn vô thức dừng lại, đứng sau một gốc cây to.
“Đã thấy chưa? Quý Noãn thật sự trở về rồi.

Mẹ còn tưởng cô ta và nhà họ Mặc đã cắt đứt quan hệ.

Thật không ngờ ông cụ vừa xuất viện thì cô ta lại đến rồi!” Mặc Bội Lâm hạ thấp giọng: “Lúc nãy ở ngoài sảnh trước con nhìn thấy rồi chứ? Ông cụ cứ túm lấy tay Quý Noãn, thân thiết như cô ta vẫn còn là cháu dâu ông cụ vậy!”
“Mẹ à! Mẹ kéo con ra đây nhìn trộm, chỉ là để nhìn Quý Noãn thôi hả?” Giọng nói của Mặc Giai Tuyết rất nhỏ, vẫn là giọng điệu nho nhã điềm đạm xen lẫn chút tự ti.
“Mẹ muốn con nhìn cho rõ sự thật.

Quý Noãn về đây tuyệt đối chẳng có gì tốt lành.

Con quên rằng chúng ta tới nhà họ Mặc để làm gì sao? Chỉ gắng gượng kiếm một mái che tốt để ở vài năm thôi chắc? Ai biết được ông cụ còn có thể sống bao lâu nữa? Lỡ như ông cụ qua đời thì nhà họ Mặc cũng chẳng thèm chứa chấp mẹ con mình nữa đâu.”
Mặc Bội Lâm khẽ thì thầm: “Đã lâu rồi Cảnh Thâm không trở về đây.

Khó có được ngày hôm qua ông cụ xuất viện, cuối cùng Cảnh Thâm cũng trở về nhà họ Mặc.

Tối qua mẹ đã bảo con đi qua phòng cậu ta tìm cơ hội nói chuyện vài câu lấy cảm tình.

Thế mà con nhóc chết tiệt con lại không nghe lời mẹ! Giờ thì sao? Hôm nay Quý Noãn tấn công đến nơi rồi đây này! Nếu mà con cứ tiếp tục yếu đuối thế này, Cảnh Thâm sẽ lại bị cái con đàn bà này cướp đi đấy…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận