Ngay lúc bị ngã xuống giường Quý Noãn đã vội vàng ngồi dậy.
Mặc Cảnh Thâm không muốn làm gì cô cả, anh chỉ cất thuốc trong tay đi.
Áo sơ mi trên người anh rất chỉnh tề, cho thấy rõ ràng anh vẫn chưa tắm rửa, cũng không có ý định sẽ đi nghỉ sớm.
Người anh tỏa ra khí chất lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ cảm xúc hay hơi thở tình dục nào.
Từ trước tới giờ cô vẫn biết sự bình tĩnh và sức kiềm chế của người đàn ông này.
Trước kia vì muốn thúc đẩy quan hệ giữa anh và An Thư Ngôn, Mặc Thiệu Tắc đã từng dùng thủ đoạn này.
Khi đó anh cũng không vì dục vọng mà dao động.
Thế nên, chút vấn đề về mùi hương này cũng không có gì to tát.
Anh đặt hòm thuốc sang một bên, lúc này dường như Mặc Cảnh Thâm mới tranh thủ nhìn cô gái đang ngồi bên giường.
Khi bốn mắt chạm nhau, dây thần kinh Quý Noãn căng ra, cô vẫn bật dậy khỏi giường: “Chỉ là vết thương ngoài da nhỏ thôi, không cần phải để ý đến việc vặt như vậy.
Bôi thuốc xong rồi thì tôi về đây.”
Anh liếc nhìn đôi chân trần đang đứng trên mặt đất của cô, khuôn mặt anh tuấn không chút cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Đi dép vào.”
“Dép ở bên ngoài.”
Mặc Cảnh Thâm dùng mắt ra hiệu cho cô đi tới giá giày trong phòng.
Quý Noãn chần chừ một lát rồi đi tới, mở cửa giá giày ra thì chợt nhìn thấy đôi dép đi trong nhà màu hồng mà trước kia, lúc cô đến nhà họ Mặc đã từng đi hai, ba lần.
Đôi dép vẫn còn như mới.
Cô khựng lại.
Cô nhìn đôi dép trong tủ, dường như sau quãng thời gian ba năm, tất cả vẫn chưa hề thay đổi.
Cô lên tiếng: “Mặc Cảnh Thâm, bây giờ tôi rất muốn biết, lúc đầu là chính anh không cần tôi nữa, không lẽ sau này anh lại hối hận sao?”
Chẳng biết từ lúc nào anh đã bước đến sau cô, không nhanh không chậm lấy đôi dép đi trong nhà màu hồng nhạt điệu đà ra đưa cho cô: “Em nói xem?”
Nghe thấy ba chữ này, Quý Noãn nhận lấy đôi dép, giọng lạnh nhạt: “Có lẽ là không phải, bởi vì tôi chưa từng nhìn thấy hai chữ hối hận từ anh.”
Anh đưa mắt nhìn đôi dép dưới chân cô: “Đi xong rồi thì về đi, không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
Giọng nói dịu dàng của anh giống như vừa rồi hai người chỉ tán gẫu về những chuyện bình thường như cơm bữa.
Quý Noãn lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn anh: “Lúc trước ông nội Mặc đánh anh, sao anh...”
“Trên người tôi vẫn còn chút dược tính chưa tan hết.
Nếu em xác định có thể chịu đựng được việc tôi mất khống chế thì cứ tiếp tục đứng đây.
Nhưng tôi khó có thể bảo đảm bản thân mình có thể chịu đựng được đến khi nào.” Anh thẳng thừng ngắt lời cô, giọng điệu không hề thay đổi, chỉ là giọng nói thật sự có hơi gằn xuống.
Quý Noãn cứng họng, lập tức mở cửa rồi bước nhanh ra ngoài, không muốn ở loại thêm một giây phút nào nữa.
***
Đêm về khuya, Quý Noãn trằn trọc khó ngủ, vất vả lắm mới ngủ thiếp đi được một lát.
Thế mà mới bốn giờ sáng cô đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Nhìn thấy dãy số trên màn hình chính là của Nghiêm Cách thì cô nhíu mày, vào giờ này mà cậu ta gọi điện làm gì không biết?
Quý Noãn nhận điện thoại rồi đặt bên tai, vẫn giữ tư thế nằm trên giường, nhắm mắt lại nghe điện thoại: “Làm gì vậy? Gọi điện cho tôi vào lúc này làm gì? Cậu bị mộng du à?”
“Chị Noãn, thật ngại quá, muộn như vậy mà đánh thức chị.
Nhưng đội đặc công của bọn tôi đột nhiên có nhiệm vụ khẩn cấp, triệu tập tất cả các thành viên ngay trong đêm.
Nhà họ Mặc cách nội thành quá xa, mà lúc này cũng không gọi được xe, thế nên chắc phải mượn xe của chị để đi về.” Nghiêm Cách hiếm khi tỏ ra nghiêm túc, nghe ra thì có vẻ có nhiệm vụ khẩn cấp thật.
Nghiêm Cách không được tự do như Phong Lăng.
Dù sao cậu cũng là người của bộ đội đặc công, làm vệ sĩ bên cạnh cô nhưng bất cứ lúc nào cũng vẫn phải đợi mệnh lệnh của cấp trên.
Nếu có vụ án gì lớn và quan trọng, hoặc có nhiệm vụ gì đó cần huy động người thì bất cứ lúc nào cậu ta cũng phải trở về ngay lập tức.
“Được, vậy lát nữa cậu đứng chờ dưới tầng biệt thự.
Tôi mở cửa số ném chìa khóa xe xuống cho cậu.”
“Vâng, phiền chị quá, chị Noãn.”
Quý Noãn ngồi dậy, lấy chìa khóa xe trong ví ra, đợi một lát thì Nghiêm Cách đã đứng chờ ở dưới.
Cô đẩy cửa sổ ra nhìn cậu ta.
Bình thường Nghiêm Cách ở bên cạnh cô luôn là một chàng trai nở nụ cười rạng rỡ mọi lúc mọi nơi, không ngờ khi đội có nhiệm vụ, cậu ta lại có dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Quý Noãn ném chìa khóa xe xuống, cậu đưa tay lên ý nói cảm ơn với cô.
Quý Noãn chỉ khoát tay, bảo cậu ta đi nhanh rồi mới xoay người về giường ngủ tiếp.
Mãi tới bảy giờ sáng hôm sau, lúc Quý Noãn tỉnh lại thì cô mới chợt nhớ ra, xe đã bị Nghiêm Cách lái đi, vậy cô trở về thế nào đây?
***
Quả nhiên, Quý Noãn muốn về Tập đoàn MN để đi làm, mà sau khi ông cụ Mặc về nhà được hai ngày, tình hình sức khỏe đã hồi phục tương đối ổn nên Mặc Cảnh Thâm cũng chuẩn bị quay lại công ty.
Có ông cụ Mặc ở đây, Quý Noãn không muốn ngồi lên xe Mặc Cảnh Thâm cũng không được.
Chiếc Ghost màu đen lao nhanh ra khỏi nhà họ Mặc.
Ông cụ Mặc đứng ở phía sau không ngừng cười vẫy vẫy tay, nói Quý Noãn phải thường xuyên quay về thăm ông.
Mãi đến khi cửa sổ xe đóng lại, Quý Noãn mới thu nụ cười trên mặt lại, mắt nhìn về phía trước, không liếc tới người đàn ông đang lái xe bên cạnh.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.
Khi ăn sáng, Quý Noãn đã có thể nhận ra dược tính trong người Mặc Cảnh Thâm đã không còn.
Lúc này trong xe cô lại càng cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt trong trẻo từ anh.
Xe vừa mới lái vào khu vực nội thành của Hải Thành thì đột nhiên tiếng còi hú của mấy chiếc xe cảnh sát vang lên.
Rất nhiều xe ở xung quanh bị ép phải dừng lại.
Có nhiều xe đang dừng ở ven đường bị va vào mà xô đi.
Trong không khí dường như có mùi của khí thải, của khói bụi, hơn nữa phảng phất cả mùi của khói súng.
Mặc Cảnh Thâm lái xe đến phạm vi nội thành, nhìn thấy những chiếc xe cảnh sát đang dàn hàng, còn có cảnh sát mặt đồng phục vũ trang súng ống đầy đủ.
Mặc Cảnh Thâm giảm tốc độ, nhìn về phía bên đó.
Nơi này dường như mới có một vụ bắt cướp của cảnh sát, trên mặt đất vẫn còn vết máu loang lổ.
Quý Noãn cũng nhìn thấy.
Nếu là trước đây, khi nhìn thấy máu trên mặt đất và những cảnh sát mang theo vũ khí thì cô nhất định sẽ thấy hoảng sợ.
Nhưng sau khi trải qua cửa ải sống chết ở Campuchia, cô đã không còn thấy kinh ngạc gì đối với những chuyện như vậy nữa, chỉ khó hiểu nói: “Tối hôm qua Nghiêm Cách nói đội đặc công có nhiệm vụ khẩn cấp, không phải chính là chuyện này chứ...”
Mặc Cảnh Thâm lái xe tới cạnh chiếc xe cảnh sát gần nhất.
Cảnh sát đang trấn giữ ở đây yêu cầu mỗi một chiếc xe chạy qua phải dừng lại để lục soát.
Khi mở cửa xe xuống, cảnh sát nhìn vào mắt hai người bọn họ rồi lại quan sát bên trong xe, vừa ghi chép biển số xe an toàn theo thủ tục vào sổ tay, vừa nói: “Hai người muốn đi vào nội thành thì tốt nhất nên đi đường vòng.
Hiện tại cảnh sát đang truy đuổi một nhóm cướp có súng.
Để đảm bảo sự an toàn cho dân chúng ở xung quanh đây, mấy con đường phía trước hiện giờ đã bị phong tỏa.”
“Từ đây không thể đi thẳng tới khu Thành Tây sao?” Quý Noãn nói.
Cảnh sát nhìn cô: “Tất cả các tuyến đường đi về Thành Tây đã bị phong tỏa.
Hiện giờ ở khu vực lân cận đã có không ít xe và người đi đường chịu ảnh hưởng từ đợt truy đuổi và đấu súng giữa cảnh sát và bọn cướp.
Nếu không muốn xảy ra chuyện gì thì hai người ngoan ngoãn đi vòng qua đường vành đai cao tốc xung quanh thành phố.
Nhóm cướp kia có súng, thủ đoạn ác độc.
Chắc cả ngày hôm nay cảnh sát toàn thành phố sẽ tiến hành truy kích.
Hai người nên về đâu thì về nguyên đó đi, nhớ là hạn chế ra ngoài, bảo đảm sự an toàn của mình cho tốt.”.