Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


Quý Noãn giơ tay ôm đầu: “Còn ở đầu nữa.”
Nếu bây giờ cô không bị thương, đoán chừng người đàn ông này sẽ thật sự làm gì đó với cô rồi.
Rất rõ ràng, vừa rồi cơ bản là tên đã lên dây.
Mắt anh rất sâu, dục vọng vẫn chưa tiêu tan liền bị kìm nén bởi vẻ mặt đau đớn của cô.

Sau đó thấy cô cúi đầu lấy tay xoa đầu, tim anh lập tức mềm nhũn ra.
“Xin lỗi, mấy năm nay sống như hòa thượng khổ hạnh, dục vọng không thể thỏa mãn lâu ngày khó tránh khỏi nhất thời không kiềm chế được.” Anh giơ tay xoa vào chỗ đau trên đầu cô: “Va mạnh không? Là tôi không đúng, em ở đây dưỡng thương cho tốt đi, tôi sẽ cố gắng kiềm chế, được không?”
Hòa thượng khổ hạnh?
Cô cứ cảm thấy đây là khổ nhục kế của tên cầm thú khoác da người Mặc Cảnh Thâm này.
Cô không nói lời nào, chỉ cúi đầu để mặc anh xoa giúp.

Thấy vết thương cũ trên đầu cô vẫn chưa khỏi, anh cũng không có ý định làm gì cô nữa, chỉ giúp cô kéo lại quần áo xốc xếch.

Cô không chịu cho anh chạm vào người, nhưng anh vẫn không dừng.


Ánh mắt anh dừng trên dấu hôn mình cố ý lưu lại trên xương quai xanh của cô trong thoáng chốc, sau đó thu lại ánh mắt sâu thẫm, kéo cổ áo cô lên, che nơi đó lại.
“Được rồi, em ngủ ở phòng ngủ, tôi ở phòng sách, không động vào em.” Sau khi giúp cô mặc quần áo tử tế, anh nói rất nhỏ.
Áo đã sắp bị anh cởi sạch, quần cũng suýt chút bị cởi, bây giờ anh mới nói không động vào cô?
Quý Noãn ngẩng mặt lên, lườm anh, sau đó mới hất tóc ra sau, nghiêm mặt nói: “Tôi muốn về nhà.”
Anh nhìn cô, mấy giây sau nói: “Không được.”
Cô nhướng mắt lên, nhìn anh chằm chằm: “Ở lại chỗ của anh mới dễ bị cưỡng hiếp đó.

Dù đêm hôm khuya khoắt đón xe về cũng không nguy hiểm bằng ở lại chỗ của anh.”
“Ôm vợ trong lòng, theo thói quen không thể kiềm chế, xin lỗi.”
“Ai là vợ anh?”
“…”
Anh hơi cụp mắt nhìn cô, ngọn lửa trong mắt vừa rồi nghiễm nhiên vẫn chưa tiêu tan.
Nếu vừa rồi cô không bỗng nhiên lăn xuống rồi ngã bên cạnh bàn trà, nếu không bị va đau thì đoán chừng anh sẽ còn kéo cô trở lại sofa mà tiếp tục.
Anh nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Đàn ông ‘ăn chay’ hơn ba năm chắc chắn rất đáng sợ.

Bây giờ cơ thể nhỏ bé của Quý Noãn yếu ớt kinh khủng, đã vậy kẻ nguy hiểm nhất lại đang ở bên cạnh, cô còn vọng tưởng mình sẽ có thể bình an dưỡng thương ở đây sao?
Chuyện này giống như thả một con hổ già đói bụng ba năm bên cạnh vậy, rồi con hổ già trịnh trọng nói: “Yên tâm, ta không ăn thịt.” Khác nhau chỗ nào?
Mặc dù đầu cô bị thương, nhưng não vẫn chưa đến mức tàn, không biết rõ tình trạng đó.
Thấy cô làm mặt lạnh không nói lời nào, lại khư khư đan chéo tay trước ngực đề phòng nghiêm ngặt, Mặc Cảnh Thâm  ngồi xuống bên cạnh cô, vén mớ tóc mái hơi rối trên trán, thấp giọng: “Còn đau không?”
Giọng anh vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng.
Quý Noãn xoa bả vai, sau đó lại sờ lên chỗ bị va phải trên đầu, buồn bực nói: “Đỡ đau nhiều rồi, chỉ bị va một cái, lúc mới lăn xuống ghế sofa thì đau, bây giờ bớt rồi.”
Anh nhích người lại gần, nhấc cánh tay cô lên: “Để tôi xem thử.”
Quý Noãn vội vô thức lùi sang bên: “Anh xem cái gì?”
Áo vừa được mặc hẳn hoi, giờ lại bị kéo xuống để nhìn bả vai?
Quý Noãn lấy tay đè áo lại, cũng liều mạng đè chặt vai áo, nhìn ra ngoài cửa sổ.


Bây giờ là cuối tháng Tám, đã sắp vào Thu, đang vào mùa mưa, ngoài trời có mưa nhỏ, hơn nữa quả thật cũng khuya lắm rồi.
Cô vừa tránh sang bên, không cho anh tới gần, vừa rất nghiêm túc nói: “Mặc Cảnh Thâm, nhận thấy ba năm nay anh suy nghĩ cho tôi, mặc dù tôi không đến mức cả đời không qua lại với anh, có điều vẫn rất cảm kích, nhưng chuyện trở về làm bà Mặc thì e rằng không thể.

Nếu anh không động tay động chân với tôi nữa, tôi sẽ cư xử với anh như cha mẹ tái sinh.

Nếu anh mặc kệ ý nguyện của tôi mà nhất định muốn cưỡng ép, vậy thì đừng trách tôi trở mặt xem anh như người xa lạ, dù có làm kẻ vong ân bội nghĩa cũng được! Dù sao mấy năm nay mối quan hệ giữa anh và tôi cũng đã tệ đến mức không thể tệ hơn, không khác gì chuyện con rắn mang ân không báo đáp bác nông dân, anh nói xem đúng không?”
“Ừm.” Anh thuận miệng trả lời: “Em còn biết câu chuyện bác nông dân và con rắn, không tệ.”
Quý Noãn: “…”
Cô trừng anh một hồi, rồi lập tức đứng bật dậy bên cạnh ghế sofa.

Thấy anh không có ý định tiếp tục thì cô mới đứng cạnh ghế sofa giữ khoảng cách nhất định với anh, sau đó sờ soạng xương quai xanh của mình qua lớp áo một chút.

Nghĩ đến dấu hôn kia, cô thật sự bực mình.
Quý Noãn quay người đi về phòng ngủ, lại nhìn ra mưa đêm ngoài cửa sổ lần nữa, nói: “Anh đừng quên mình mới vừa nói gì, tôi ngủ ở phòng ngủ, còn anh ngủ ở phòng sách.”
Anh không trả lời, đôi mày đẹp cau lại vì cô trần trụi muốn tạo khoảng cách với anh.
Quý Noãn không nhìn anh, lúc đến trước cửa phòng ngủ, cô dừng chân, cúi đầu nhìn đôi dép nam màu xám dưới chân mình, đảo mắt, dùng đầu lưỡi đẩy quai hàm bên phải của mình, nghiêng đầu nói: “Tôi đói.”
Mặc Cảnh Thâm ngồi yên trên ghế sofa: “Trong bếp có nguyên liệu nấu ăn, đói thì tự xuống mà nấu.”
Quý Noãn lập tức xoay người: “Không phải tôi đang bị thương sao? Tại sao tôi phải nấu? Anh bảo tôi ở lại đây dưỡng thương chẳng lẽ không phải là vì tự tay chăm sóc tôi à?”
Mặc Cảnh Thâm không mặn không nhạt nói: “Không nấu cơm cho kẻ vong ân bội nghĩa.”
Tự tay chăm sóc?

Bị cô giữ khoảng cách xa như vậy, anh tự tay chăm sóc thế nào?
Quý Noãn: “…”
Cô trừng mắt nhìn bóng lưng anh hồi lâu, sau đó quay người trở về phòng ngủ, đóng sập cửa lại.
Sau khi vào phòng ngủ, Quý Noãn bật đèn lên, lia mắt nhìn cái bóng in trên cửa của mình.

Mặc dù quần áo đã được mặc đàng hoàng, nhưng vẫn còn hơi xốc xếch, may mà chị Trần không chỉ mua một bộ đồ cho cô.

Trên giường vẫn còn một túi quần áo, khi nào rời đi cô sẽ mặc bộ đồ mới, nếu không lúc đó cô sẽ không thể gặp ai với bộ đồ bị đè nhăn nhúm này.
Bữa cơm lúc sáng là Mặc Cảnh Thâm bế cô đi ăn, buổi trưa cô ngủ một mạch đến chiều, bây giờ đã sớm đói bụng.
Sau khi đóng cửa, bụng cô lập tức cồn cào phát ra tiếng động, Quý Noãn nhếch môi ôm bụng, ngẫm nghĩ một lát rồi đi thẳng vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Sau khi bước vào, cô liền đứng trước tấm gương lớn chạm đất bên trong, cởi áo ra, quả nhiên trông thấy dấu hôn mập mờ mà rõ ràng trên xương quai xanh.
Ngay lúc Quý Noãn nghiến răng nghiến lợi thầm mắng Mặc Cảnh Thâm hèn hạ vô sỉ, thì cô nghiêng đầu qua, vô cùng nghi ngờ nheo mắt lại, sau đó giơ tay vén tóc lên.

Sau tai có thêm một vết không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận