Cái này...!
Sao sau tai cũng có?
Quý Noãn nổi đóa, hung dữ nhìn vào gương, xem ra cô không thể mặc áo cổ thấp và váy hai dây trong thời tiết nắng nóng này rồi.
Thậm chí cô cũng không thể buộc tóc lại, chỉ có thể xõa thế này!
Ban ngày đã ngủ cả buổi, lúc này cô thật sự không ngủ được.
Không lâu sau Quý Noãn liền ngửi thấy mùi hương thơm phức, cô còn tưởng là mùi thức ăn tà nhà IOI Ò đóñ dân, này bay tới.
Nhưng càng hít vào càng cảm thấy mùi thơm kia hình như là từ ngoài cửa phòng ngủ bay vào.
Cô vừa vuốt thẳng bộ đồ bị đè nhăn nhúm trên người mình, thấy mùi thơm kia thì không chịu nổi mà bước tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra cô liền nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bưng một đĩa cơm thập cẩm ra, tiện tay để lên bàn ăn.
Đã muộn thế này, nguyên liệu nấu ăn cũng không nhiều, bên ngoài vẫn còn đang mưa, không thể đi mua được, Quý Noãn còn tưởng đêm nay thật sự sẽ phải nhịn đói.
Kết quả, trông thấy đĩa cơm chiên đơn giản lại đầy đủ nguyên liệu, cô hơi ngẩn ra, nhưng vẫn nghiêm mặt: “Anh làm cơm chiên này cho ai vậy?”
“Biết rõ còn cố hỏi, không ăn thì đổ đi.” Người đàn ông bình thản nói, đồng thời để một đôi đũa lên bàn ăn.
Đùa sao, cô đang đói, sao lại đổ được.
Quý Noãn vội mang đôi dép lê nam màu xám quá khổ đi tới, đến cạnh bàn ăn liền cầm đũa ăn một miếng.
Ngon!
Dù sao cũng đang đói bụng, đoán chừng ăn gì cũng thấy ngon.
Cô đã quên rốt cuộc đã bao lâu rồi mình chưa được ăn cơm do tự tay boss Mặc làm.
Miếng cơm này dường như thay đổi tất cả những cảm xúc mất cân bằng trong cô.
Cô không nhìn anh, chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói câu nào.
Thấy cô ăn nghiêm túc, anh mỉm cười, nhưng rất nhạt, nhạt đến nỗi dường như không có.
Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy câu “cha mẹ tái sinh” của Quý Noãn cực kỳ chói tai.
Mặc Cảnh Thâm đi vào phòng bếp, bưng một ly sữa bò nóng ra cho cô.
Quý Noãn ăn hơn phân nửa thấy hơi mắc nghẹn, nhận lấy sữa bò cũng không thèm cảm ơn mà uống ngay, độ nóng vừa phải, không bỏng miệng.
Cô uống một hơi hết hơn phân nửa.
Bây giờ Quý Noãn đã không còn chủ động tìm vài chuyện để làm như trước đây sau mỗi lần ăn cơm do anh nấu xong nữa, ví dụ như dọn dẹp bát đũa bỏ vào máy rửa bát chẳng hạn.
Bây giờ ăn uống no đủ xong là cô đứng dậy đi luôn, không hề có ý định thu dọn bát đũa, diễn vai kẻ vong ân bội nghĩa sống động như thật.
Mặc Cảnh Thâm không nói gì, giúp cô mang bát đũa vào phòng bếp.
Quý Noãn vốn định về phòng ngủ, nhưng vừa rồi ăn nhiều, còn uống một ly sữa bò nên lúc này dạ dày đã no căng.
Dù sao trông Mặc Cảnh Thâm cũng đã “hạ hỏa”, tạm thời không cần tránh né anh trong trường hợp này, thế là cô quyết định đi tới đi lui hai vòng quanh ghế sofa.
Ánh mắt cô bất chợt nhìn lướt qua căn phòng bên cạnh phòng sách trước giờ chưa từng được mở ra, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, do dự mấy giây.
Lúc Mặc Cảnh Thâm đi ra đã nhìn thấy Quý Noãn đang nhìn cánh cửa kia.
Thấy anh đi ra, Quý Noãn cũng không giấu giếm, mà chỉ vào cánh cửa đó: “Trước giờ cánh cửa này chưa từng mở ra đúng không?”
“Căn phòng đó chỉ chứa mấy loại sách vở linh tinh như nhà kho thôi, em tò mò lắm à?” Anh hờ hững nhìn cánh cửa đó một chút.
“Chỉ là đồ linh tinh thôi sao?”
“Hải Thành là thành phố có phong thủy tốt nhất cả nước, được bao quanh bởi núi và sông.
Năm đó sở dĩ nơi này được chọn để xây dựng Quốc tế Oran là vì một bậc thầy phong thủy nổi tiếng nói rằng đây là nơi có địa mạch tốt nhất cả nước.
Mà chỗ gian phòng đó là trung tâm của địa mạch, cần phải xây ở trên trấn giữ, nhưng nó không thích hợp để ngủ.
Vì vậy những gian phòng khác và phòng ngủ vẫn được sử dụng bình thường, chỉ để trống mỗi gian phòng đó thôi, nhất là tầng này, tầng cao nhất của Quốc tế Oran.
Theo phong thủy thì chúng ta đang ngồi trên long mạch đấy.”
Không ngờ quốc tế Oran lại được chú trọng như thế?
Cô vẫn chưa kịp lên tiếng thì Mặc Cảnh Thâm lại thản nhiên nói: “Quốc tế Oran là do ông nội mua từ rất lâu.
Sau khi mua được thì ông cứ khăng khăng nói muốn để dành làm phòng cưới cho tôi, nhưng tôi không đồng ý.
Trước khi em vào ở, tôi chỉ ở đây mấy lần vì nó gần công ty.
Trong căn phòng đó chỉ chất những sách vở linh tinh, không bày biện giường bàn gì cả, rất ít khi sử dụng đến.”
Quý Noãn: “Nhìn cách bài trí xa hoa ở Ngự Viên, có thể thấy đó đều là bút tích của ông nội Mặc.
Xem ra trước đây ông rất thích nghiên cứu phòng cưới cho anh, giành mua tầng cao nhất của Quốc tế Oran để mang lại điềm tốt gì đó, quả thật chỉ có ông nội Mặc mới làm được…”
Anh không có biểu hiện gì rõ ràng, chỉ xoay người: “Ăn no rồi à?”
“Ừ.” Quý Noãn lên tiếng, đang định quay người đi về phòng ngủ thì ngẫm nghĩ một lát, dù sao anh cũng làm đồ ăn cho cô, thế là do dự hỏi: “Vừa rồi cơm rất ngon, tôi cảm thấy ít nhiều gì mình cũng nên giữ lại chút lòng cảm kích với anh.
Ngoài điều kiện trở về làm bà Mặc lần nữa, anh xem thử còn điều gì khác tôi làm được không? Tôi sẽ đền bù cho anh.”
Anh nhếch môi: “Em đền thịt đi, tôi sẽ cân nhắc đón nhận.”
Quý Noãn: “…”
Cô lập tức quay đầu đi thẳng.
Cô không buồn ngủ, nhưng về phòng ngủ thì lại không muốn cởi quần áo đi tắm, luôn cảm thấy dù đã khóa cửa phòng và khóa cửa phòng tắm thì tắm ở chỗ anh vẫn không an toàn.
Tận đến khi bên ngoài im ắng, đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ.
Dù trong phòng có điều hòa, nhưng nếu đêm hè mà không tắm cô cứ cảm thấy khó chịu thế nào ấy.
Cô ngồi trên giường vểnh tai nghe ngóng trong chốc lát, xác định Mặc Cảnh Thâm không đi ra, nếu không phải anh đang bận thì cũng đã ngủ trong phòng sách, vì thế lúc này cô mới quay người đi vào phòng tắm.
Ngoại trừ phải đội mũ tắm để tránh cho vết thương trên đầu bị thấm nước, thì tất cả những chỗ khác đều không bị ảnh hưởng.
Trước đó trong xe, mu bàn tay bị cô cố ý làm tổn thương cũng chỉ là vết rách da hơi nghiêm trọng, tuy đau, nhưng tắm cũng không có vấn đề gì lớn.
Khó khăn lắm mới chật vật tắm xong trong cảnh khốn khổ đau chỗ này chỗ kia, Quý Noãn sấy khô tóc rồi mặc quần áo đi ra.
Cô tiện tay tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, rồi vén chăn chuẩn bị nằm xuống giường.
Bất chợt cửa phòng ngủ mở ra.
Động tác chui vào chăn khựng lại, cô đảo mắt đã thấy Mặc Cảnh Thâm mở cửa đi vào.
Cô lập tức kéo chăn lên, tỏ vẻ đề phòng: “Không phải anh ngủ ở phòng sách sao? Đã muộn thế này, tự nhiên anh vào phòng ngủ làm gì?”
Anh nhìn cô, giọng hờ hững không hề xao động, bước vào phòng một cách tự nhiên: “Điều hòa trong phòng sách hỏng rồi.”.