Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


Quý Noãn muốn rút tay lại nhưng không được, cho đến khi cô bất đắc dĩ gật đầu, thì Mặc Cảnh Thâm mới buông tay cô ra.

Sau khi ăn cơm, quả nhiên anh kháng kháng đòi thoa thuốc cho cô.

Anh buộc cô ngồi trên sofa, lật mu bàn tay lên về phía anh.

Động tác thoa thuốc của thật nhẹ nhàng, như sợ làm cô đau.

Nhưng thoa thuốc sao có thể không đau, Quý Noãn cố chịu đựng, không kêu, chỉ mím môi nhìn động tác dịu dàng không thể tưởng tượng nổi của anh.

Biết cô khó chịu như thế nào, nhưng Mặc Cảnh Thâm cũng không nói toạc ra, chỉ là động tác trên tay hết sức kiên nhẫn.

Chị Trần từ bếp đi ra nhìn thấy cảnh này, nhất thời tươi cười, nhẹ nhàng quay lại bếp, tránh quấy rây hai người.

“Để tôi tự làm được rồi.“ Thoa thuốc tay phải xong, còn lại tay trái, Quý Noãn đưa tay định lấy thuốc trong tay anh.
Anh ãn cô xuống: “Đừng lộn xộn!”
Quý Noãn nhìn anh, không nói gì, chỉ nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.

Cho tới khi anh buông tay cô ra, cô mới lập tức nhích lui về phía sau càng xa càng tốt, giữ khoảng cách với anh.
Mặc Cảnh Thâm đặt thuốc qua một bên, nhìn cô ngồi trên sofa cách mình hơn một mét, nhíu mày: “Em không cần lúc nào cũng nôn nóng tỏ rõ lập trường cho tôi thấy.

Tôi biết cảm nhận của em, tôi sẽ cho em thời gian.”
Có thể nhìn ra được, Quý Noãn đã không còn đặt nặng trong lòng chuyện ba năm trước.

Đặc biệt là khi tất cả chân tướng đã phơi bày trước mặt thì cô không thể không buông bỏ.
Thế nhưng dù sao thì vết sẹo do anh gây ra cho cô trước kia vẫn còn tồn tại.

Ba năm nay cô đơn độc trưởng thành, tính cách đã vững vàng hơn trước rất nhiều.
Cô cần thời gian.
Quý Noãn nhìn anh, không nói, đứng lên liền bỏ đi, theo thói quen tiện tay đóng cửa phòng, cũng không quay đầu lại.
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy bước ra ban công phòng khách, cầm điện thoại di động bấm một dãy số gọi đi.

Đôi mắt đen nhánh thâm trầm nhìn xuống cảnh thành phố Hải Thành ở phía xa.

Khi người ở đầu bên kia nhận cuộc gọi, anh lãnh đạm hỏi: “Ba năm trước, trong thời gian hai tháng tôi hôn mê vì tai nạn giao thông, Quý Noãn luôn ở bệnh viện hay sao?”
Đầu bên kia, Tần Tư Đình hơi khựng lại trong chốc lát vì câu hỏi của Mặc Cảnh Thâm, rồi đáp: “Ngoại trừ mấy ngày mẹ cậu đưa cô ấy về nhà ở, thì hầu như cô ấy đều ở bệnh viện.”
“Hàng ngày cô ấy làm gì ở bệnh viện?”
“Đương nhiên là chờ cậu tỉnh lại rồi! Lúc đó cô ấy vừa mới sẩy thai, thể xác và tinh thần đều rất yếu ớt, nhưng không hề rơi một giọt nước mắt, bình tĩnh đến đáng sợ.

Chỉ là mỗi ngày cô ấy đều canh chừng ở cửa phòng bệnh của cậu.

Bác sĩ không cho cô ấy vào, thế là cô ấy đứng như một kẻ đần độn ở ngoài cửa, không tranh cãi, cũng không làm ầm ĩ.

Đứng lâu mệt thì cô ấy ngồi trên ghế một lát, hễ thấy có bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, là cô ấy lại đứng lên hỏi bao giờ thì cậu mới có thể tỉnh lại.

Ngày qua ngày, cuối cùng vì không thể xác định được cậu có thể tỉnh lại hay không, ngay cả ba mẹ cậu cũng phải trở lại sinh hoạt bình thường, không thể cứ tiếp tục canh giữ mỗi ngày ở bệnh viện, nhưng cô ấy vẫn một mình chờ ở ngoài cửa, không vào được, nhưng nhất định không chịu rời đi.”
Dường như rất thương xót Quý Noãn, Tần Tư Đình thở dài: “Tính cách của Quý Noãn như thế nào, cậu hiểu rõ hơn ai hết mà.

Ban đầu, trước khi hai người ly hôn, cậu từ chối nghe bất cứ ai trong chúng tôi khuyên nhủ, là sợ nghe rồi sẽ không đủ nhẫn tâm?”
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm nhìn ra cửa sổ hồi lâu, anh không nói gì.
Tần Tư Đình: “Thế nào? Hiện nay cuộc sống của Quý Noãn rất tốt đẹp, không cần nương tựa vào cậu, cái cảm giác vợ mình thoát khỏi tầm khống chế của mình không dễ chịu lắm phải không?”
Mặc Cảnh Thâm: “…”
“Cậu hỏi tôi mấy chuyện này, là muốn cảm nhận những thống khổ mà cô ấy đã phải chịu đựng trước kia sao? Lúc đó cậu hôn mê bất tỉnh, cô ấy phải giấu trong lòng tất cả tiếc nuối và đau khổ vì sẩy thai, bởi vì lúc đó không có gì đáng sợ hơn là việc cậu không bao giờ tỉnh lại nữa.

Bất kể lý do của cậu là gì, thì việc đầu tiên cậu làm khi vừa tỉnh lại là đòi ly hôn, không cho cô ấy cả một thời gian hòa hoãn.

Tôi không thể tưởng tượng được rốt cuộc cô ấy yêu cậu tới mức độ nào mà vẫn có thể một lòng nỗ lực níu giữ cậu trong khi cậu trưng ra cái bộ mặt lạnh như tiền kia.

Lúc đó ngày nào cô ấy cũng mỉm cười nói với mọi người, chỉ cần cậu còn sống thì đó chính là động lực lớn nhất cho cô ấy.

Cho dù phải đương đầu với trăm nghìn khó khăn, cô ấy cũng sẽ không sụp đổ.

Nhưng rốt cuộc, cô ấy vẫn sụp đổ tan tành, mà cậu chính là người gây ra điều đó!”
Thấy Mặc Cảnh Thâm vẫn không nói lời nào, Tần Tư Đình lại cười nhạt: “Lần trước bạn cô ấy sinh con, cô ấy đến bệnh viện, chúng tôi có trò chuyện vài câu.

Cô ấy không nhắc tới cậu một lời, thậm chí không có chút hứng thú nào với cậu.

Theo tôi thấy, rất khó có cơ hội để cậu và cô ấy qua lại với nhau, nên ngay cả việc cậu muốn gặp mặt cô ấy cũng khó như lên trời!”
Yên lặng trong chốc lát, Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn cửa phòng cách đó không xa, thản nhiên nói: “Ừ, đúng là rất khó.”
Tần Tư Đình: “Sao thế? Trong lòng không vui à? Muốn tôi sang uống với cậu vài chén không? Cho tôi biết địa điểm đi, tôi tới ngồi khóc với cậu một lúc.”
Mặc Cảnh Thâm không thay đổi sắc mặt, nói: “Quốc tế Oran.”
Tần Tư Đình cười nhạo: “Cậu thật đúng là ba năm như một ngày, vẫn ở nơi đó.

Lúc này, hẳn là người vợ bị cậu ruồng bỏ không ở Tập đoàn MN thì cũng đang tiệc tùng xã giao, chuyện trò vui vẻ với những người bạn trong giới doanh nhân.

Còn cậu thì sao? Cậu như một hòn vọng thê vậy, ra vẻ đáng thương cho ai xem chứ?”
Mặc Cảnh Thâm không thèm để ý lời lẽ châm biếm của Tần Tư Đình, ngắt điện thoại rồi lại nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đóng chặt.
Hai ngày nay Quý Noãn ngủ li bì, bây giờ là buổi trưa, không có khả năng cô đang ngủ, nhưng vẫn ở lì trong phòng ngủ không ra.
Anh ném điện thoại lên sofa, bước đi không do dự rồi đưa tay mở cửa ra.

Đây là nơi ở của anh, Quý Noãn biết dù có khóa trái bên trong cũng vô ích, bởi vậy cô không khóa cửa.
Rèm cửa sổ trong phòng đóng chặt, ngay khi cửa mở ra, ánh sáng từ phòng khách rọi vào.

Quý Noãn đang ngồi ngây người dưới thảm ở bên giường giật mình hoảng sợ, đưa mắt ngơ ngác nhìn anh đang đi về phía mình.
“Anh muốn làm gì?” Cô hỏi theo phản xạ tự nhiên.
Mặc Cảnh Thâm không đáp, bế cô lên khỏi tấm thảm, rồi đặt lên giường.
“Mặc Cảnh Thâm.” Quý Noãn cau mày khó chịu kêu lên khi bị anh bế lên giường, nhưng anh không nói lời nào.
Quý Noãn tức giận: “Mặc Cảnh Thâm!”
“Tôi cho em thời gian suy nghĩ chứ không cho phép em ngồi dưới đất! Điều hòa chỉ có hai mươi độ, vết thương còn chưa lành hẳn, chẳng lẽ em muốn bị cảm mạo hay sao?”
Quý Noãn không hề để ý nhiệt độ của máy điều hòa, vừa rồi cô ngồi ở đó cảm thấy nóng nực, nên cầm điều khiển từ xa tùy ý nhấn vài cái.

Cô không nghĩ là mình hạ nhiệt độ của nó xuống thấp như vậy.
Ngồi trên mặt đất thì sao chứ? Cô ngồi trên thảm chứ không ngồi trực tiếp lên sàn nhà.

Trước đây, khi còn ở nước Anh, buổi tối không ngủ được, cô cũng thường xuyên ngồi ngẩn ra dưới đất như thế này, điều đó đã thành thói quen rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui