Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


Mặc Cảnh Thâm đặt cô lên trên giường, đắp chăn lên rồi không nói một lời, cầm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ máy điều hòa lên hai mươi sáu độ.

Sau đó anh nhìn cô ngồi trên giường, khuôn mặt trăng nõn hiện lên vẻ chịu đựng, chứ không còn vẻ nũng nịu khi làm nũng trước mặt anh như trước kia nữa.

Ba năm anh để cô sống tự lập, cô đã nhanh chóng trưởng thành đúng như mong muốn.

Nếu nói Quý Noãn từng là một con nhím bị qiiệ nơi, thì bây giờ thoạt nhìn cô chỉ là một chú mèo vô hại và lười biếng, trông rất ung dung bình tĩnh, nhưng lại đỗ móng vuốt vô cùng sắc bén.

“Hôm nay Tần Tư Đình sẽ tới, nhân tiện bảo cậu ta kiểm tra vết thương trên đầu em.

Em không muốn ra ngoài thì ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe.“ Anh ngôi ở mép giường, năm tay cô, dường như lơ đãng mà đặt tay lên bụng dưới của cô.

Động tác này khiến Quý Noãn giật mình, cô muốn rút tay lại nhưng không được.

Cô nhìn anh, lời nói đã gần thốt ra, nhưng lại nghĩ tới Tần Tư Đình, liền hỏi: “Mấy năm nay Bác sĩ Tần vẫn ở Hải Thành sao? Anh ta đã kết hôn với cô Thời chưa?”
Tay anh vẫn nắm lấy năm ngón tay cô: “Chưa.”
Quý Noãn nhớ rõ hẳn là Tiêu Lộ Dã đã thất bại khi muốn đoạt Thời Niệm Ca, nhìn vẻ mặt của anh ta mỗi lần nhắc tới Thời Niệm Ca là đủ biết.


Nhưng sao Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình dây dưa nhiều năm như vậy mà vẫn không có kết quả?
“Vì sao? Dù Bác sĩ Tần không nói ra, nhưng với tình cảm anh ta dành cho cô Thời, thì người tinh mắt đều nhìn ra được là anh ta chung tình cỡ nào.

Vậy thì sao đến bây giờ họ vẫn chưa lấy nhau?”
Khi cô lặng lẽ muốn rút tay về, Mặc Cảnh Thâm chậm rãi buông từng ngón một, cho đến khi cô nhích người lui về phía sau, đề phòng anh tiến tới.

Anh nhếch môi, nhướng mày nói: “Em cũng biết cậu ta rất chung tình? Xem ra mấy năm nay hai người vẫn liên lạc?”
Dường như giọng Mặc Cảnh Thâm có phần không vui.
Tuy điều này biểu lộ không rõ ràng, nhưng Quý Noãn vẫn nhận ra được.
Cô đút bàn tay vừa được tự do vào trong chăn, tránh khỏi mọi đụng chạm với anh, khóe môi cong lên, nói: “Trước đây lúc ở Hải Thành, Bác sĩ Tần vẫn luôn quan tâm đến tôi, sau này lúc ở Los Angeles cũng vậy.

Chẳng phải hai người các anh thân thiết như anh em sao? Chính là cái loại anh em không cần phụ nữ ấy, nhưng dù sao anh ta cũng chưa kết hôn, thuận tiện quan tâm giúp đỡ thì cũng chẳng thể nói là quá đáng, đúng không?”
Trong nháy mắt, không khí xung quanh người anh hạ xuống thấp hơn cả nhiệt độ vừa chỉnh trên máy điều hòa.

Anh quan sát cô, nét mặt như đang cười, nhưng không phải là một nụ cười vui vẻ: “Em có ý nghĩ này với cậu ta sao?”
Quý Noãn nhìn anh, chỉ một ánh mắt của anh thôi cũng đã đủ khiến cô cảm thấy như ngồi trên gai nhọn.

Dù anh không nói một lời, nhưng dáng vẻ không giận mà uy kia khiến người khác cảm thấy bị áp bách.
Cô lại cười: “Tính cách Bác sĩ Tần như thế, người không quen biết anh ta sẽ nghĩ anh ta cao ngạo, lạnh lùng khó gần, nhưng khi đã quen thuộc, thì sẽ phát hiện anh ta có phẩm chất đặc biệt của người đàn ông ấm áp.

Huống chi nghề bác sĩ cũng khoác lên người anh ta một vầng sáng cao quý, khiến người khác vô thức rất muốn thân cận.

Bác sĩ Tần vẫn rất quan tâm tôi, cho dù hai chúng tôi ít liên lạc, nhưng sau khi về nước, tôi đã chủ động gọi điện thoại cho anh ta.

Hơn nữa, anh ta cũng là một người bạn cũ hiếm có mà tôi không kéo tất cả phương thức liên lạc vào sổ đen.”
Mặc Cảnh Thâm không biểu lộ gì, chỉ hỏi: “Em có hứng thú với cậu ta như vậy sao?”
Phía dưới chăn, Quý Noãn ấn chặt móng tay vào lòng bàn tay mình, tỏ vẻ như lơ đãng nói: “Tôi vốn nghĩ dù sao anh ta cũng đã dây dưa nhiều năm như vậy với Thời Niệm Ca, nên không suy nghĩ quá nhiều.

Thế nhưng hôm nay anh lại nói, đến bây giờ mà anh ta vẫn chưa kết hôn, vậy có khả năng tôi sẽ nhân cơ hội ‘thả thính’ với Bác sĩ Tần! Biết đâu hai chúng tôi thật sự có duyên?”
Mặc Cảnh Thâm kéo dài giọng, nghe đầy nguy hiểm: “Hai người không có duyên đâu!”
“Sao lại không? Chẳng phải có câu ‘nữ cua nam dễ như trở bàn tay’ sao? Với bản lĩnh của tôi, muốn theo đuổi một người đàn ông cũng không đến nông nỗi không được.

Không có duyên? Tôi không thử làm sao anh biết là chúng tôi không có duyên?” Quý Noãn lại cười.

Anh ở bên giường nhìn cô chằm chằm, sắc mặt nặng nề, ánh mắt rất kém.
Nhưng Quý Noãn làm như không nhận ra, đôi mắt lóe lên sự phấn chấn: “Chẳng phải anh nói hôm nay Bác sĩ Tần sẽ đến sao? Đợi lát nữa tôi sẽ cho anh thấy chúng tôi có duyên hay không.”
Mặc Cảnh Thâm nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, lãnh đạm nhìn cô: “Có phải là thời gian anh để em yên tĩnh đã quá thừa thãi rồi không, khiến em tưởng tượng ra những chuyện linh tinh vớ vẩn?”
Quý Noãn cũng nhướng mày, ánh mắt mang ý cười, nhưng lại ẩn giấu sự sắc bén: “Chẳng lẽ không phải anh nhắc tới Bác sĩ Tần trước sao?”
Mặc Cảnh Thâm: “…”
“Em mà còn nhắc tới cậu ta một lần nữa thì anh sẽ làm cho em khóc không ngừng được trên giường! Không tin em cứ thử xem!”
“…”
***
Sau khi nhân cơ hội đuổi Mặc Cảnh Thâm ra khỏi phòng ngủ, Quý Noãn nằm trên giường lặng lẽ cầm lấy điện thoại di động.
Lúc nãy cô lắp thẻ sim vào điện thoại, vừa lắp xong đã vội vã giấu đi.

Bây giờ cô lấy ra xem thì thấy hôm qua Mr.

Vinse có gửi tin nhắn cho mình.
Hai năm gần đây, mặc dù một số xu hướng thịnh hành đã dần đi theo quỹ đạo của bảy năm kế tiếp, các mạng xã hội như WeChat, Weibo đều đã bắt đầu phổ biến, thế nhưng số người sử dụng vẫn còn ít, ít ra phải một hai năm nữa mới có thể thật sự thịnh hành.

Bởi vậy, dù Quý Noãn hay dùng Weibo, nhưng danh sách bạn bè của cô ít đến thảm hại, chỉ có mấy người trong công ty.

Để liên lạc với những người khác, phần lớn cô vẫn phải dùng tin nhắn.
Mr.

Vinse nhắn tin cho biết, anh ta đã quay về Hải Thành.
Đây chỉ là một tin nhắn bình thường, không hề có sự nhiệt tình trong quá khứ.

Trước đây, dù đi đâu, anh ta đều nói vị trí của mình, rồi hỏi cô đang ở đâu, hoặc hỏi cô đang làm gì.

Nhưng lúc này, anh ta chỉ nói mình vừa trở về Hải Thành.
Quý Noãn nhìn tin nhắn, không biết nên đáp lại như thế nào.
Hơn nữa, cô cảm thấy gần đây, thái độ của Mr.

Vinse dường như hơi kỳ lạ.

Một người bị cô từ chối tình cảm ba năm, nhưng vẫn luôn nhiệt tình, thế mà bỗng dưng sau một đêm, dường như anh ta đã bắt đầu giữ khoảng cách.

Tuy họ vẫn liên lạc hỏi thăm, nhưng có vẻ anh ta rất dè dặt, không dám nhiệt tình với cô như trước nữa.
Song, cô cũng không vì một người không còn nhiệt tình với mình mà có cảm giác lạc lõng.

Mấy năm nay, Mr.

Vinse đã giúp cô rất nhiều, nên cô không nỡ làm anh ta bị tổn thương, chứ thật ra cô cảm thấy hai người đối xử với nhau như thế này là thích hợp nhất để duy trì quan hệ lâu dài.
Nhưng cô vẫn nghĩ hẳn là có vấn đề gì đó, nếu không vì sao anh ta lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận