Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


Lòng bàn tay anh vỗ nhẹ lên má cô, khóe môi vẽ thành một đường cong: "Chẳng phải em muốn giúp anh sao? Ngồi đây để anh hôn một lúc, hửm?”
Quý Noãn kinh hãi nhìn anh.

Đây gọi là giúp đỡ sao?
Quý Noãn bị anh dùng ánh mắt này nhìn ở khoảng cách quá gần, vội vàng giơ tay lên đẩy anh ra: “Đây là phòng bếp, lại còn ở trên kệ bếp thế này..."
Cô còn chưa nói hết câu đã bị anh hôn tiếp.

Tay Mặc Cảnh Thâm lưu luyến từ má lần đến vai cô, rôi lại xuống đến lưng.

Đến khi cả người Quý Noãn run lên, anh vẫn không buông cô ra, mà lại từ từ miết môi cô rồi hôn đến vành tai: “Ngoan ngoãn ở đây cho anh hôn một lúc, chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi.”
Sau khi bị hôn, đôi mắt Quý Noãn mờ mịt hơi nước cô cố gắng tập trung nhìn vào một điểm trên vách tường...! Tay của anh đã đang lướt đến…
Cô bất chợt giật mình, hậm hực nói: “Mặc Cảnh Thâm!”
Quý Noãn: “…”
Cô chợt dùng sức đẩy cánh tay Mặc Cảnh Thâm đang ôm bên hông mình ra, rồi lại kiên quyết dùng cả người để đẩy.

Quả thật người đàn ông này đang phát huy hết sự trắng trợn sức mạnh của mình ra rồi!
Quý Noãn cảm thấy, ở cả hai kiếp, cô chưa bao giờ thấy Mặc Cảnh Thâm trơ trẽn như vậy.

Loại chuyện giở trò lưu manh với vợ cũ mà anh cũng có thể làm được!

Không đợi lời mắng chửi của cô tuôn ra khỏi miệng, nụ hôn của anh lại rơi xuống lần nữa, vừa dịu dàng vừa kiềm chế, lại rất đắm đuối.
Đến khi bụng Quý Noãn vang lên một tràng âm thanh quái dị đáng xấu hổ thì nụ hôn kéo dài này mới ngừng lại.
Ánh mắt anh vẫn còn nhuốm màu đen thẫm si mê, hiển nhiên anh không ngờ mình chỉ ngừng lại để hôn cô thôi mà Quý Noãn đã đói đến mức bụng lên tiếng biểu tình.
Quý Noãn vừa giận vừa xấu hổ, nhân lúc anh buông tay ra liền vội vàng tụt từ kệ bếp xuống.

Nhưng hai chân còn chưa kịp đáp đất, chưa biết phải nhảy về hướng nào thì anh đã duỗi cánh tay ra ôm lấy hông cô nhấc lên, đặt cô xuống đất.
Nhưng lần này anh thả tay ra rất nhanh.

Quý Noãn đang trợn tròn mắt muốn nổi cơn điên thì ánh mắt anh khẽ lay động: “Nếu muốn ăn cơm sớm một chút thì em mau quay về phòng xem phim tiếp đi.

Em đứng ở đây chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ nấu ăn của anh thôi, cuối cùng có biến thành anh ăn em cũng không phải là chuyện không thể.

Dù sao anh cũng bị đói lâu như vậy rồi, hửm?”
Quý Noãn: “…”
Cô cảm thấy chút lòng biết ơn còn sót với anh đều bay biến hết rồi.
Ở đây mấy ngày, cô thật sự rất thua thiệt!
***
Một tiếng sau, bộ phim cực kỳ nhạt nhẽo trên iPad của Quý Noãn cuối cùng cũng kết thúc.

Quý Noãn trở người trên giường, thấy bộ phim nhàm chán đến mức suýt nữa khiến hai mắt cô díp lại ngủ thiếp đi.

Nếu không phải vì ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì có lẽ cô cứ nằm như vậy mà ngủ rồi.
Khi Mặc Cảnh Thâm bê từng món lên bàn ăn, Quý Noãn mới cực kỳ tự giác đứng dậy đi ra bàn ăn rồi ngồi xuống.
Đừng nói là rửa bát, bây giờ đến cả việc bê món ăn hay lấy bát lấy đũa ra bàn cô cũng không chịu giúp anh.

Bởi vừa rồi cô đứng ở cửa phòng bếp nói muốn giúp một tay, cuối cùng anh lại có ý định muốn quấy rối.
Đến khi bát đũa cũng được Mặc Cảnh Thâm đưa tới, Quý Noãn cầm đũa lên lập tức ăn cơm, còn không thèm khách sáo mời một câu.
Anh nheo mắt nhìn xuống, thấy ánh mắt chăm chú nhìn vào từng món và sự thỏa mãn khi ăn của cô, anh khẽ cong khóe môi nở nụ cười mãn nguyện.
Nếu không phải vì cô còn chút lưu luyến với những món ăn anh tự tay nấu, thì e rằng anh khó mà thuận lợi đưa cô về đây dưỡng thương được.
Nhưng vết thương của Quý Noãn bây giờ đã ổn, cô còn công ty của mình, không quay về thì cũng không được.

Tập đoàn MN chính là giang sơn mà cô gây dựng bằng sự kiên cường nhiệt huyết trong ba năm qua.

Cho dù bây giờ Mặc Cảnh Thâm có chút hối hận khi đã đẩy cô đi xa như vậy, lại khiến cho cô có được đôi cánh đủ cứng cáp, cứng cáp đến mức dù anh chưa từng thật sự hoàn toàn bỏ rơi cô, thì hiện tại cũng không thể dễ dàng kéo cô quay về.
Mặc Cảnh Thâm không hỏi bao giờ cô sẽ đi, Quý Noãn cũng không nhắc đến chuyện này.


Xem cách cô ăn cơm, gắp thức ăn, thì có thể thấy khẩu vị của cô cũng không tệ.
Sau khi ăn cơm xong, Quý Noãn cũng không giấu điện thoại đi nữa mà cuộn tròn trên sofa gửi tin nhắn cho Hạ Điềm.

Hạ Điềm gửi mấy bức ảnh em bé vừa ngủ vừa ngậm núm vú cao su khiến trái tim Quý Noãn như muốn tan chảy, cầm điện thoại không nhịn được mà muốn hôn luôn.

Nhưng khi cô thấy Mặc Cảnh Thâm đang bước đến gần thì lập tức tắt màn hình di động, không cho anh xem.
Mặc Cảnh Thâm thấy cô đang nhìn điện thoại cười đến cong môi híp mắt, nhưng vì anh đến gần mà lập tức đặt điện thoại xuống, lại đổi sang nét mặt cau có.

Anh khẽ nhíu mày, thái độ thế này thật khác biệt quá đi.
Vừa rồi khi đặt Quý Noãn ngồi lên kệ bếp mà hôn, anh thật sự cảm thấy nếu mình còn tiếp tục chạm vào cô nữa thì có lẽ sẽ không nhịn được thật.
Đến đêm, Quý Noãn quay về phòng ngủ.

Lần này anh không dai dẳng muốn ngủ ở phòng ngủ nữa mà ngủ lại trên sofa ở phòng khách.

Một đêm yên bình trôi qua, thậm chí còn êm tĩnh đến nỗi nửa đêm Quý Noãn đang ngủ thì lại mơ hồ nghe thấy có tiếng nước chảy ở phòng tắm bên ngoài.
Muộn thế này mà còn tắm rửa cái gì nữa?
Quý Noãn cho rằng mình nghe nhầm, nên lại trở người ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, khi Quý Noãn ra khỏi giường thì cũng đã hơn tám giờ.

Chị Trần không có đây, Mặc Cảnh Thâm cũng đã đến công ty.
Trong căn hộ ở Quốc tế Oran chỉ còn lại một mình Quý Noãn.

Cô đứng dậy dãn cái lưng mỏi, rồi đi ra khỏi phòng quan sát tình hình bên ngoài.


Khi thấy đúng là không còn ai khác trong nhà thì cô mới nhanh chóng quay người đi vào thu dọn quần áo đồ đạc điện thoại.

Sửa soạn xong xuôi, cô cầm mấy túi đồ mua được ở trung tâm thương mại ngày hôm qua đi thẳng ra cửa định đi luôn.
Thế nhưng khi cô đang đứng thay giày trước cửa phòng thì cảm thấy trên cánh cửa có thêm thứ gì đó.

Cô ngước mắt lên nhìn đã thấy một tờ giấy ghi chú màu trắng được dán lên cửa.
Trên tờ giấy là nét bút cứng cáp mạnh mẽ của Mặc Cảnh Thâm: “Trong lò nướng ở phòng bếp có bánh mì nướng, bánh bao, em ăn sáng xong rồi đi.”
Quý Noãn nhìn chằm chằm mẩu giấy ghi chú một hồi lâu, sắc mặt tối sầm rồi bất chợt giật tờ giấy xuống.
Muốn dặn dò thì có thể nhắn tin, cũng có thể gọi điện thoại, vậy mà anh lại dán mẩu giấy ở đúng chỗ này.
Cố tình gây khó dễ cho cô sao?
***
Cùng lúc đó ở Tập đoàn Shine cách Quốc tế Oran không xa, Mặc Cảnh Thâm vừa bước ra khỏi cửa phòng Tổng giám đốc thì chợt chuông điện thoại vang lên.
Anh ấn nút, nghe đầu dây bên kia nói: “Mặc tổng, cô Quý mới vừa đi ra, gọi một chiếc taxi rời đi.

Nhìn hướng lái xe thì chắc cô ấy đi về khu Thành Tây.

Có rất nhiều giấy tờ của cô ấy còn chưa được bổ sung lại, chắc có lẽ cô ấy định về Nguyệt Hồ Loan trước.”
Vệ sĩ báo cáo xong thì cũng có chút thấp thỏm chờ Mặc Cảnh Thâm trả lời, luôn chờ bất cứ lúc nào anh ra lệnh là sẵn sàng đuổi theo chặn Quý Noãn lại.
Thế nhưng điện thoại im lặng một thoáng rồi vang lên giọng nói của anh: “Được, tôi biết rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận