Lúc Mặc Cảnh Thâm trở về khách sạn đã là buổi chiểu.
Nhân viên phục vụ khách sạn báo cả ngày nay cô
Quý đều không ra ngoài.
Sau khi ăn bữa trưa qua loa thì cô cũng không gọi điện cho bộ phận phục vụ nữa.
Lúc Mặc Cảnh Thâm bước vào, người phụ nữ trên giường đang nằm nghiêng trong tư thế co ro, hơi thở đều đều, vùi mình trong chăn không nhúc nhích, giống như vẫn đang ngủ.
Vắng trán của người đàn ông nho nhã này nhíu lại, anh sải bước đến bên giường.
Ánh sáng bên trong căn phòng đìu dịu, chiếu rợi lên khuôn mặt sạch sẽ của cô.
Nhưng gương mặt này hiện giờ nhợt nhạt hơn ngày thường rất nhiều, môi hầu như không còn chút máu, lông mi dài, đổ chiếc bóng mỏng manh xuống gương mặt nhỏ gầy xanh xao kia.
Mái tóc đài quá vai xõa lên trên gối, cơ thể vì chịu đựng cơn đau mà lúc ngủ vẫn trong tư thế co người.
Quý Noãn đã quen với cơn đau mỗi tháng vài ngày, nên cũng quen đùng cách ngủ để vượt qua thời điểm giày vò này.
Lâu đần, cô có thể ngủ ngay cả khi đang đau đến co rút, ít nhất như vậy sẽ đỡ hơn một chút.
Nhưng rõ ràng dù ngủ thì cơn đau vẫn không biển mất, vì vậy mi tâm cô vẫn hơi nhíu lại.
Rèm cửa số trong phòng khép kín, che khuất toàn bộ ánh sáng bên ngoài, chỉ có ánh sáng của chiếc đèn trên tường ở đầu giường.
Đúng là lúc nãy Quý Noãn vẫn luôn ngủ, nhưng từ khi nghe tiếng có người đi vào là cô đã tỉnh lại rồi, chỉ là không mở mắt mà thôi.
Rõ ràng là đi công tác, nhưng rốt cuộc ngày đầu tiên lại phải nằm trong khách sạn nghỉ ngơi.
Cho dù công việc có quan trọng hay không, cô vẫn vô thức cảm thấy mình là gánh nặng cho công ty, vì vậy trong lòng không mấy đẻ chịu.
Hiện giờ, Quý Noãn không có tâm trạng để đối mặt với Mặc Cảnh Thâm.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Quý Noãn vẫn không nhúc nhích, cho đến khi có tiếng đóng cửa phòng truyền đến, thần kinh căng thẳng của cô mới dãn ra phần nào.
Quý Noãn mở mắt, nhìn gian phòng chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn treo tường, rèm cửa số vẫn khép kín, sau đó nhắm mắt lại lắn nữa, định ngủ tiếp.
Dù sao thời điểm đau đớn nhất cũng chỉ có một hai ngày, đợi đến ngày sắp hết kinh nguyệt thì cô sẽ không khó chịu như vậy nữa.
Hơi thở mát lạnh thuộc về đàn ông phả từ đằng sau đến, ngay lập tức tỉnh thắn vừa thả lỏng của Quý Noãn lại trở nên căng thẳng.
Vừa rồi cô nghe thấy tiếng cửa đóng nên cứ đỉnh ninh Mặc Cảnh Thâm đã đi rồi, không ngờ anh lại không đi, mà chỉ đóng cửa thôi.
Cô đờ người bất động, trên người anh ngoại trừ có mùi hương cây cỏ mát mề thì còn mang theo cả mùi phong trần mệt mỗi bên ngoài.
Tiếp đó, áo ngủ của cô bị vén lên, lông tơ c người đều dựng đứng.
Quý Noãn đang định phản kháng thì lòng bàn tay ấm áp của anh đã áp lên vùng bụng lạnh băng của cô.
Quý Noãn sững lại, da thịt kể nhau không hể có chướng ngại, nhất là lòng bàn tay ấm áp của anh khiến toàn bộ lỗ chân lông của cô đều co rút lại.
Cô không nhúc nhích, chỉ là lúc hơi thở đàn ông phả ra, lướt nhẹ qua một bên cổ, Quý Noãn nhạy cảm túm chặt lấy tấm trải giường.
Cô quay đầu lấn tránh, nhưng tay anh vẫn cổ định trên bụng cô, không hễ dời đi.
Lúc cô đang sắp trở mình thì đột nhiên cảm giác mép giường lún xuống.
Anh cứ thể mà nằm xuống bên cạnh Quý Noãn, để dàng kìm chặt mọi
động tác của cô.
Một tay anh luồn xuống dưới cổ, kéo cả người cô vào lòng, một tay kia thì vẫn đán lên bụng cô không buông.
“Mặc Cảnh Thâm, ai cho phép anh vào phòng tôi? Chẳng phải thể ra vào phòng khách sạn chỉ có một người giữ thôi sao? Tôi vẫn đang ngủ, anh muốn vào là vào à?” Quý Noãn bị anh kéo, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen tĩnh mịch dưới ánh đèn mờ tối của anh.
Anh không lên tiếng, bàn tay đán trên bụng cô lại tăng thêm lực, cho đến khi Quý Noãn đẩy mạnh anh ra, anh mới nghiêm giọng nói: “Em ngoan ngoãn chút đi, không đau bụng sao? Còn có sức vùng vẫy nữa à?”
“Chẳng phải có trăm nghìn phương pháp để giảm đau bụng sao? Nếu anh thật lòng không muốn tôi khó chịu thì về bảo trợ lý của anh mua giúp tôi mấy miếng dán giữ nhiệt, hoặc là túi chườm nóng cũng được.
Nhưng anh lại sử dụng tay, lòng dạ Tư Mã Chiêu của anh, ngay cả người ngoài còn thấy, anh đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ gì.
Tôi với anh đang đi công tác, chứ không phải là tôi...”
Lời còn chưa nói hết, khuôn mặt cô đã bị giữ chặt lại.
Quý Noãn đột nhiên chết sững, bị đôi môi đang cúi xuống hôn trúng.
Mặc Cảnh Thâm không nói lời nào đã cạy môi lưỡi cô ra, hôn như tiển quân thần tốc.
Nụ hôn rất sâu cũng rất mạnh, gần như trong khoảnh khắc đầu óc của Quý Noãn suýt bùng nổ đến nơi.
Nói không lại thì giở trò hôn cô? Anh bị cái gì vậy?
Quý Noãn không đẩy anh ra được, gần như bị anh vây trong lòng, áp lên người.
Cô đẩy vài cái thì mệt, sự đau đớn đến từ bụng khiến Quý Noãn cảm thấy căm ghét những ngày yếu ớt hàng tháng của mình.
Mắt cô vẫn không chịu nhắm lại, cứ trừng trừng nhìn anh như lóe lên tia lửa.
Môi kể môi, bàn tay khô ráo không hề có một lớp mồ hôi đã dời khỏi bụng Quý Noãn, nhưng lại cứ vô tư ôm lấy vùng đa nơi thắt lưng cô.
Cả người anh như bao phủ lấy người cô, khiến nụ hôn này càng ngày càng sâu.
Lúc Quý Noãn vẫn còn đang trừng Mặc Cảnh Thâm, anh đã vươn tay ra che mắt cô, Quý Noãn bị cưỡng ép nhắm mắt lại.
Nhưng khi nhắm mắt, cô lại không có cách nào khống chế cảm xúc của mình, cho đến khi anh cảm giác động tác kháng cự của cô giảm dần thì mới địu dàng nhẫn nại hôn lên môi cô một cái rỗi không tiếp tục nữa.
Bởi vì cuối cùng đôi môi cũng được khôi phục tự do, Quý Noãn mở mắt ra.
Ngay giây phút vừa mở, đôi mắt phủ sương mù vì nhắm lại lúc nãy đã khôi phục sự sáng trong.
Cô tỉnh táo vươn tay kéo bàn tay đang áp trên bụng cô ra: “Mặc Cảnh Thâm!”
“Hửm?" Giọng nói đàn ông phát ra đưới ánh đèn mờ tối trong phòng trở nên trầm khàn, vừa quyến rũ vừa gợi cảm biếng nhắc, khiến lòng người phải giật thót.
“Đã đau bụng như vậy, sao không bảo nhân viên khách sạn pha cho em nước đường đỏ?”
Quý Noân quay mặt tránh né hơi thở của anh: “Uống xong cũng chẳng có tác dụng gì lớn.
Nó chỉ có tác đụnggiảm đau từ lúc vừa uống xong đến hơn nửa tiếng tiếp theo, sau đó vẫn cứ đau như cũ, nếu vậy cũng chẳng cần phiền nhân viên phục vụ làm gì."
Giọng anh trầm thấp: “Cho nên em cứ chịu đựng như thế sao?”
Cô hờ hững đáp: “Quen rồi.”
Lúc chưa ly hôn, mỗi buổi tối cô đều bị Mặc Cảnh Thâm và chị Trần giám sát uống sữa ấm hoặc nước đường đỗ.
Cho nên lúc ấy, mỗi khi cô đến tháng đều rất đễ chịu.
Nhưng ba năm nay, cô chỉ có thể cố gắng giữ vững thói quen sinh hoạt, kiên trì vận động, chứ chẳng thể bận tâm đến những chuyện chu đáo tỉ mÏ như xưa.
Hơn nữa cô rất bận rộn, không có thời gian mỗi buổi tối đều kiên nhẫn uống mấy thức uống nóng linh tỉnh như nước đường đỏ hay trà gừng.
Ba năm, cô đã dần dẫn hình thành thói quen, làm gì còn nũng nịu như khi ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm.
Cô đã không còn ý nghĩ kiểu cách đó từ lâu nữa rồi.
Anh trầm giọng khàn khàn nói: “Quen cái gì? Em nằm rúc trên giường giống hệt như con tôm, là cổ ý để anh thấy mà đau lòng sao?”.