Đương nhiên lúc này Quý Noãn không biết trong đầu Dung Yên đang tưởng tượng ra một bộ phim Mary
Sue mà cô là nữ phụ phản điện, lại còn là loại đề tiện lẳng lơ.
Chỉ là cô vẫn có thể nhìn ra được chút cảm xúc trong mắt cô ta.
Quý Noãn cong đôi môi đồ lên, cười biếng nhác: “Có lẽ cô Dung là đóa hoa trong nhà kính huyền thoại.
Chuyện
đơn giản như thế, nhưng cô chụp mũ tôi bằng suy nghĩ ngu xuẩn của mình thì cô sai rối.
Tôi còn chưa nói đến
chuyện cô dùng ảo tưởng của mình áp đặt kịch bản lên người tôi, rồi tự biên tự diễn, tự sướng một mình, vậy cô
nói tôi phải miêu tả thể nào về vẻ mặt bây giờ của cô đây?"
Dung Yên bị cô nói đến mức mặt đỏ rắn: “Nếu cô không rời xa Cảnh Thâm vì bất cứ lý đo gì, thì sao anh ấy lại để
cô gái mình thích rời xa anh ấy? Nếu hai người đã chia tay, vậy chứng tổ tình cảm của anh ấy đối với cô chỉ có thể.
Nếu anh ấy thật sự thích cô, tại sao mấy năm nay cô không xuất hiện bên cạnh anh ấy? Tại sao trước giờ anh ấy
chưa từng nhắc đến tên cô?”
Ba năm nay.
Tất cả những điều này.
Dù cô và Mặc Cảnh Thâm có cãi nhau hay dây đưa thể nào thì hình như cũng không cần giải thích với người
ngoài.
Huống hồ ba năm nay, đúng là cô không ở bên Mặc Cảnh Thâm.
Trái lại, cô Dung này vì chờ anh mà từ Los Angeles chạy về Hải Thành, thà rẳng đợi một năm chỉ để gặp anh mấy
lần cũng vẫn kiên định ở lại công ty tại Hải Thành.
Cô ta chờ anh, ở bên cạnh anh, đứng sau lưng anh, thậm chí
còn thể hiện xuất sắc trong công việc chỉ để nhận được lời khen hoặc nụ cười vui về của anh.
Có mấy giây Quý Noãn đã rơi vào trạng thải phức tạp hỗn độn.
Khi nghe những lời bàn tán của những người bên
ngoài về cô Dung này, cô chưa hề có ý nghĩ đư thừa nào, nhưng lúc này trong lòng lại cảm thấy không vui.
Nhưng nụ cười trên mặt cô không phai đi, mà càng rạng rỡ hơn, hời hợt nói: “Anh ấy có nhắc đến tên tôi hay
không không quan trọng, quan trọng là cô Dung đây từ Los Angeles chạy về Hải Thành, lại giấu giếm thân phận
theo sát anh ấy, nhưng cuối cùng chẳng phải cũng bị từ chối đấy sao? Thậm chí, cô còn chưa tìm hiểu chuyện
giữa tôi và anh ấy mà đã vội đánh giá, tôi bội phục sự can đảm của cô đấy.
Anh ấy để anh cô đưa cô về Bắc Kinh, rõ
ràng là giữ khoảng cách, cô còn không hiểu sao? Sao cô cứ phải đợi đến lúc anh ấy từ chối cô mấy lần, hoặc là
không thèm nể mặt cô trước mặt mọi người như vừa rồi, hoặc phát phiền vì cô cứ lắng vắng trước mặt chứ? Có lẽ
cô nên biết khi chán ghét ai đó, anh ấy có thể làm tổn thương người ta, lúc ấy e rằng cô sẽ khóc đến tắt tiếng.”
Thật ra, khi nói lời này, Quý Noãn cẩm thấy hơi khó chịu trong lòng, mặc dù bản thân không muốn thừa nhận
cho lắm.
Mặc Cảnh Thâm không ghét cô Dung Yên này, dù anh không hề đáp lại, cũng không có ý định nể mặt nhà họ
Dung.
Cô không biết những ngày Dung Yên ở bên cạnh anh như thế nào, song, rõ ràng anh rất khách sáo với Dung
Yên.
Dung Yên càng nghe càng giận dữ: “Tôi chỉ theo đuổi anh ấy thôi, không quan tâm quan hệ giữa hai người là thế
nào.
Hơn nữa anh ấy chưa kết hôn, mấy năm nay cô cũng không ở bên cạnh anh ấy, việc tôi theo đuổi anh ấy
chẳng có gì sai cả.
Nếu cô không mong bên cạnh anh ấy có những người phụ nữ khác, vậy thì cô đừng đi, cũng
đừng đi lâu như vậy mới trở về.
Tôi không hề chen chân vào chuyện tình cảm của ai cả, tôi thích anh ấy rất quang
minh chính đại."
Quý Noãn nghe vậy thì chợt cười khẩy, không giải thích, cũng không muốn nhiều lời với cô ta, liển quay người đi
ra ngoài.
Dung Yên tưởng Quý Noän không nói lại mình, nghĩ rằng nhất định Quý Noãn đuối lý, nghĩ sau khi rời khỏi đây
chắc chắn cô sẽ đến chỗ của Mặc Cảnh Thâm, thể là vội bước nhanh tới, túm lấy tay Quý Noãn: “Cô Quý, cô chờ
chút, khoan hằng đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi! Tôi mặc kệ giữa cô và Cảnh Thâm từng có ngọn nguồn gì,
nhưng tôi chắc chắn mình không phải người thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của người khác.
Lúc tôi theo đuổi anh ấy, bên cạnh anh ẩy trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào, không có người yêu, cũng chưa kết hôn.
Dù cô có muốn giành lại anh ấy, chúng ta cũng nên cạnh tranh công bằng...”
Cô ta còn muốn nói tiếp điều gì đó, nhưng Quý Noãn không kìm được mà hất tay cô ta ra.
Dung Yên không buông,
Quý Noãn lại xoay người về phía cô ta, mặt lạnh tanh: “Buông ra.”
Dung Yên nhìn cô chằm chằm: “Vậy cô hãy nói cho tôi biết, quan hệ giữa cô và anh ấy rốt cuộc là thế nào? Quá
khứ như thể nào? Là bạn gái, hay mối tình đầu? Hay là bạn giường?”
Quý Noãn muốn thu lại nụ cười khẩy trên mặt cũng không được, không hể nể tình mà hất mạnh tay cô ta ra.
Ai
ngờ Dung Yên nắm quá chắc, hai người lại giằng co trước cửa nhà vệ sinh, dưới chân có nước đọng và chất tẩy rửa
mà nhân viên vệ sinh để lại trước đó, đi lại bình thường sẽ không có vấn để gì, nhưng hai cô đều mặc váy và mang
giày cao gót.
Sau khi giằng co qua lại, Dung Yên bỗng bị Quý Noãn đấy lùi về sau một bước, mất thăng bằng ngã
xuống đất.
Ngay lúc ngã xuống, Dung Yên túm chặt lấy tay Quý Noãn nhưng hụt nên vội túm vào váy cô.
Quý Noãn lảo đảo
vì bị cô ta kéo váy, hai người cứ thế mà ngã xuống đất gần như cùng lúc.
Có điều, chỉ có Dung Yên ngã ngồi đưới đất, còn Quý Noãn bị va mạnh vào góc tường bên cạnh cửa nhà vệ sinh,
lưng đau đớn đữ dội.
Cô nén đau đứng thẳng lên, một tay xoa eo, một tay cắm lấy túi xách của mình, đang định đi thì Dung Yên lại cố
chấp nhào tới túm lấy váy cô lần nữa.
Quý Noãn bị cô công chúa Bắc Kinh này làm phiển thì hoàn toàn mất kiên nhẫn, quát cô ta: “Cô có thôi đi
không?”
Nói rồi Quý Noãn liền hất mạnh tay cô ta ra.
Dung Yên lại bất ngờ nắm chặt lấy tay cô, mắt hơi đỏ lên, nhớ lại màn xuất hiện của Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn
tại tiệc rượu ban nãy, nhớ lại ánh mắt dịu đàng và cưng chiều chưa ai có thể nhận được của Mặc Cảnh Thâm dành
cho Quý Noãn là trong lòng liền khó chịu, cuối cùng tất cả đều kết tủa thành ghen ghét.
Trên đời này, người phụ nữ đầu tiên khiến Dung Yên đổ kị, có lễ chính là Quý Noäãn.
“Cô có bị bệnh không...”
Quý Noãn nhăn nhó muốn hất tay Dung Yên ra lần nữa, nhưng tay cô vẫn chưa chạm vào tay cô ta thì bên cạnh
bất ngờ vang lên một tiếng quát khẽ đầy lạnh lùng: “Cô đang làm gì vậy?”
Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng này, Quý Noãn vô thức liếc qua, bỗng trông thấy Dung Thành - anh trai Dung Yên
bước nhanh tới từ lối đi nhỏ trước mặt.
Là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Dung thị, trên người anh ta toát ra khí
thế cao ngạo lạnh lùng khiến người ta khó mà tới gần, anh ta nhìn Quý Noãn với ánh mắt thù địch.
Dung Thành bước đến trước mặt các cô, xô mạnh Quý Noãn ra, rồi ôm vai Dung Yên đang ngồi dưới đất lên: “Yên
Yên, em không sao chứ?”
Mắt Dung Yên vẫn còn hơi đỏ, cô ta lắc đầu: “Không sao, chỉ bị ngà tí thôi, hình như trật chân rồi.”.