Quý Noãn bị đưa vào một phòng trong khách sạn tổ chức tiệc.
Cô nằm trong lòng anh, cảm giác gần đây số
lần Mặc Cảnh Thâm bể cô ngày càng nhiều lên.
Trước kia khi cô chưa ly hôn, anh cũng không bể cô thường xuyên như vậy.
Có tuyên bổ chủ quyền thì cũng đừng trắng trợn không nể nang ai như vậy chứ.
Nhìn thấy gian phòng, cô nhích người trong lòng anh.
Anh liếc qua: “Em bị trật chân nào?”
Anh nói xong liền chuẩn bị đặt cô xuống sofa trong phòng, nhưng rồi lại thoáng do dự.
Anh nhận thấy Quý Noãn
bây giờ không phản kháng như bình thường, nên đang định cúi người xuống thì khựng lại trong tích tắc, rồi
quyết định cứ bể cô ngồi lên sofa, đặt cô ngồi lên đùi anh.
Một tay anh vòng quanh hông đỡ lấy người cô, một tay
khác nâng chân cô lên: “Vẫn đau phải không?”
Quý Noãn ngồi im trên đùi anh, chỉ nhìn theo động tác kia rồi cụp mắt nhìn xuống chân mình: “Không sao đâu,
chỉ bị trật chút thôi, đã ổn rồi, không có gì nghiêm trọng.”
Thấy cô như vậy là không định cho anh một cơ hội để động viên an ủi, Mặc Cảnh Thâm thả váy cô xuống, ôm
người đang tổ về không vui mà nhíu mày lại.
Anh khẽ cười, giọng nói cũng trầm xuống: “Ghen sao? Với tính tình
bây giờ của em thì đáng lẽ sẽ không đính dáng đến bất cứ ai mới phải, sao lại để Dung Yên quấn lấy trong nhà vệ
sinh vậy?”
Quý Noãn hờ hững liếc anh: “Tính tình cô Hai nhà họ Dung cố chấp lại bám người, đúng là tôi đã mặc kệ cô ta.”
Anh thấy cô vừa nhắc đến Dung Yên thì sắc mặt đã khó chịu, bèn mỉm cười: “Anh còn tưởng em sẽ không đểm xỉa
đến cùng.”
Từ sau khi Dung Yên xuất hiện trong phòng tiệc, cho đến khi khách dự tiệc xì xào bàn tán, Quý Noãn vẫn ngồi
trên ghế sofa bình thắn ăn uống linh tỉnh, gần như cảm xúc hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Vậy mà bây giờ nét mặt cô rõ ràng là khó chịu, mặc dù phần lớn nguyên nhân là vì bị người ta vu khống, mà cũng
còn vì người kia không có ý định muốn biết sự thật, chỉ cố tình muốn chống lại cô, khiến cho cô tức nghẹn.
Quý Noãn lại nhìn xuống gấu váy đài che lại đôi chân của mình, đè nén cảm xúc vừa chợt lóe lên trong mắt: “Lúc
nãy, có khoảnh khắc tôi đột nhiên cảm thấy, có một người anh trai làm chỗ dựa cho mình trong bất kỳ tình
huống nào thật sự rất tốt.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, không nhìn rõ được nét mặt cổ, nhưng khóe môi lại cong lên đầy vẻ nhắn nại và địu
đàng: “Chẳng phải em còn có anh sao?”
Quý Noãn nhất thời chỉ nghĩ đến những tình huống liên quan đến thân thế của mình, không nghĩ đến những
chuyện khác.
Cô nghe Mặc Cảnh Thâm nói như vậy mới ngước lên nhìn anh: “Cô Dung vì anh mà như công chúa
cải trang thành người thường chạy đến làm trong công ty anh.
Có phải anh gặp cô ta vài lần cũng đã biết được
thân phận cô ta không đơn giản rồi không?”
“Ở công ty có cả ngàn vạn nhân viên, một trợ lý thực tập giống cô ta không mười thì cũng có năm người.
Ngoại
trừ công việc ra thì anh chưa từng nói chuyện dư thừa, làm sao có thể cố ý điều tra thân phận của cô ta được.” Rõ
ràng là Mặc Cảnh Thâm không có hứng thú gì với để tài này.
Dường như cho dù Dung Yên vì theo đuối anh mà
làm bất cử chuyện cảm động nào, thì anh cũng chỉ gặp qua cô ta có vài lần, thậm chí mới đầu còn không nhớ
được cả tên cô ta.
“Vậy sao?” Mặt Quý Noãn lạnh lùng: “Theo sự hiểu biết của tôi, sự nhạy bén của Mặc tổng không hề tầm thường
chút nào.
Một người ôm suy nghĩ tiếp cận anh như vậy, hơn nữa còn là người từng xuất hiện trong công ty anh ở
Los Angeles, nay đột nhiên lại xuất hiện ở Hải Thành mà anh không có chút nghỉ ngờ nào sao?”
“Nghi ngờ gì chứ? Hai năm trước, số lần anh về nước cũng chỉ có thể đểm được trên năm đầu ngón tay.
Một người
anh gặp không quá vài lắn, mỗi lắn gặp cũng không quá hai tiếng, em cẩm thấy anh có thể có ấn tượng gì với
người ta?”
Quý Noãn nhìn vẻ mặt anh luôn lãnh đạm khi nói chuyện với người khác, nhưng giọng nói tràn đẩy kiên nhẫn.
Sự kiên nhẫn này dường như chỉ dành riêng cho cô mà thôi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô thoáng do dự thì tiếng gõ cửa chợt vang lên.
“Cộc cộc."
“Vào đi."
Anh nói quá nhanh khiển cho Quý Noän không kịp phản ứng.
Cô còn chưa kịp trượt từ đùi anh xuống thì Tiểu Hỗ
đã đẩy cửa đi vào.
Vừa vào đến cửa, Tiểu Hồ đã nhìn thấy Tổng Giám đốc Quý ngỗi trên đùi Mặc Cảnh Thâm, một tay Tổng Giám
đốc Mặc ôm eo cô, tay kia đặt lên gấu váy cô.
Tư thể này nhìn giống như nam thanh nữ tú trong phim thần tượng
vậy.
Tiểu Hồ cử đứng ngây ra trước cửa, một hồi lâu vẫn không tin vào mắt mình.
Ối trời, tình cảm của Tổng Giám đốc Mặc và Tổng Giám đốc Quý tiến triển cũng nhanh quá đi.
Rõ ràng một ngày
trước, Tổng Giám đốc Mặc vẫn còn đang tìm cách chăm sóc cơn đau do chu kỳ hành hạ của Tổng Giám đốc Quý,
Tiểu Hồ còn tưởng Tổng Giám đốc Mặc đang tấn công trái tìm đổi phương từng chút một, từ từ công thành chiếm
đất.
Thể mà không ngờ hôm nay lại bế nhau lên thế này rồi...
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm liếc nhìn cậu ta: “Đi vào thì đóng cửa lại, không vào thì ra ngoài đi.”
Lúc này Tiểu Hồ mới lấy lại tính thần, vội vàng bước vào bền trong nhưng không dám tiến đến gần họ, chỉ liếc ra
ngoài cửa một cải rồi mới đóng cửa lại.
“Mặc tổng, nửa sau của buổi đạ tiệc là bán đấu giá từ thiện.
Bên tổ chức cũng đã để chỗ cho anh và Quý tổng, chắc
khoảng mười phút nữa là bắt đầu.
Bây giờ anh và Quý tổng đi xuống luôn, hay để tôi báo với bên tổ chức là hai
người đã lên phòng nghỉ?”
“Còn đau nữa không?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn Quý Noãn, hạ giọng nói bên tai cô.
Quý Noãn ngước lên nhìn cặp mắt sâu thẳm đen láy của anh, gò má cô ửng lên vì bối rối khi được anh quan tâm
ngay trước mặt Tiểu Hồ.
Nhìn thấy Tiểu Hồ ở đằng kia lấm la lấm lét không đám nhìn về phía hai người họ, Quý
Noän mím môi: “Hết đau lâu rồi."
Mặc Cảnh Thâm lấy cớ chân cô bị trật mà bế bổng thì cũng không phải là lần đầu tiên.
Chỉ có điều khi nãy cô uống chút Champagne, mặc dù bây giờ tửu lượng của cô đã khá hơn trước nhiều, nhưng ít
nhiều gì thì tác dụng của Champagne cũng đã bắt đầu bốc lên.
Quý Noän giơ tay lên xoa trán như hơi đau đầu.
Mặc Cảnh Thâm: “Có bị đập đầu không?”
Quý Noãn liếc mắt: “...!Không!”
Lúc này Mặc Cảnh Thâm mới đặt cô xuống.
Quý Noän vừa đứng xuống thì đã cúi đầu xuống sửa sang lại váy dạ
hội.
Vì động tác cúi xuống này mà sợi dây chuyển trên cổ hơi đổ ra phía trước, vị trí của dây chuyển trên cổ cũng
địch chuyển đi.
Sau đó Tiểu Hồ lại nghẹn họng nhìn trân trối một lần nữa.
Cậu ta vừa thấy cái gì kia?
Trên cổ Tổng Giám đốc Quý...có một vết hôn rõ mốn một!
Hóa ra không chỉ bế, mà còn phát triển đến bước mà cậu ta không thể ngờ được sao?
Thật không ngờ, một Tổng Giám đốc Mặc cao quý lạnh lùng từ trước đến nay gặp ai cũng không đao động mà lại
có lúc gấp gáp như vậy đổi với một người phụ nữ.
Phương thức tốc chiến tốc thẳng như vậy, khiến cho Tiểu Hồ
không khối hoài nghị, sau nửa tháng đi công tác này, có khi nào Tổng Giám đốc Quý có thể mang thai luôn
không....