Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


Quý Noãn trở về phòng liền tắm rửa sạch sẽ.

Hiện giờ đã mười hai giờ khuya, nhưng vừa rồi cô đã ngủ trên xe rất lâu nên giờ không thấy mệt.

Sau khi Quý Noãn tắm rửa, sấy tóc, thay đồ ngủ thoải mái, bỗng có nhân viên phục vụ phòng đến gõ cửa.

Người đó bảo rằng Mặc tổng dặn dò trong mấy ngày nay, khách sạn đều phải chuẩn bị nước đường đỏ cho cô mỗi đêm sau khi bọn họ trở về.

Nhân viên đứng bên ngoài hỏi Quý Noãn đêm đã khuya rồi, cô còn muốn uống nữa không, phía phòng bếp đã chuẩn bị xong hết rồi.

Quý Noãn đi ra mở cửa, cầm lấy nước đường đỏ, đồng thời nói tiếng cảm ơn.

Bỗng cô nhìn thấy cửa phòng đối diện cũng mở ra, mắt cô đối diện với ánh mắt của anh.

Quý Noãn lập tức ngó lơ, không thèm nhìn anh, bưng ly nước trên tay xoay người trở về phòng.

Nhân viên phục vụ thấy Mặc Cảnh Thâm đi ra thì xoay người cung kính gật đầu chào anh một cái: “Ông Mặc.”
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm gật đầu, sau đó nhìn cánh cửa đối điện đã bị Quý Noãn nhanh tay đóng sầm lại, bước thẳng tới.

Sau khi đóng cửa, cô đang định uống nước đường đỏ thì chợt nghe thấy phía ngoài phòng có tiếng cửa mở.

Động tác của cô khựng lại, vẻ mặt tức giận đột ngột quay đầu nhìn người đàn ông ngang nhiên bước vào: “Mặc Cảnh Thâm, anh lại tùy tiện vào phòng tôi!”
Anh liếc mắt nhìn bộ váy ngủ mà cô vừa thay xong: “Bây giờ mỗi ngày em đều mặc như thế ở nhà à?”

Quý Noãn cúi đầu nhìn váy ngủ trên người mình.

Đây là chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh màu hồng đậm bằng tơ tằm, nhưng không phải là kiểu màu hồng đậm thô tục.

Lúc mặc trên người cô, chiếc váy hết sức khêu gợi.

Váy ngủ này là chiếc váy cô mặc lúc trước ở Anh, do Tiểu Bát mua tặng làm quà sinh nhật, nghe nói đã tốn nửa tháng tiền lương của Tiểu Bát.

Chất liệu tơ tằm vô cùng dễ chịu, Quý Noãn rất thích mặc.

Hai năm qua, quả thật cô thường mặc bộ này ở nhà.

Cô mặc loại chiếc váy ngủ tơ tằm hai dây mảnh mai này chỉ vì cảm thấy thoải mái, nhưng trong mắt đàn ông thì lại không phải như vậy…
Quý Noãn liếc thấy bản thân để lộ bả vai và xương quai xanh ra ngoài, lại còn có khe rãnh mập mờ ẩn hiện trước ngực.

Cô mím môi, bưng ly nước lui về sau một bước, đồng thời mở miệng nói: “Cứ thoải mái thì mặc thôi, dù sao bình thường nhà cũng chỉ có mình tôi.

Lần này tôi đi công tác nên trong hành lý chỉ bỏ một ít đồ thường dùng.

Chỉ là váy ngủ thôi mà, có gì không ổn?”
Dứt lời, cô hớp vài ngụm nước đường đỏ, được hơn một nửa ly thì đặt xuống, xoay đầu nhìn bức tranh trị giá sáu trăm triệu đặt trên bàn cạnh mép giường.

Cô dừng một lát rồi nói tiếp: “Đã không còn sớm nữa, chẳng phải ngày mai chúng ta còn có những việc khác phải làm tiếp sao? Mấy ngày nay đi công tác ở Bắc Kinh, tôi không thể bởi vì thân thể không tốt mà gây trễ nải quá nhiều việc, phải đi ngủ sớm một chút… Còn về chuyện bức tranh, rất cảm ơn anh.”
“Đêm nay em đã nói cảm ơn anh không dưới ba lần, làm sao anh biết em thật lòng cảm ơn hay chỉ giả vờ?”
“…”
“Vừa rồi em đồng ý chuyện gì, còn nhớ không?”
Cô đồng ý chuyện gì?
Nhất thời Quý Noãn cảm thấy không an toàn vì bàn tay trống không.

Cô đang định cầm ly nước đường đỏ còn dư lại một nửa lên, nhưng vừa vươn tay ra, cổ tay đã bị anh kéo tới, nhất thời Quý Noãn bị bất ngờ, cơ thể không một chút phòng bị đâm thẳng vào lồng ngực anh.

Mũi cô va vào lồng ngực anh nên bị đau, hô hấp ngừng trệ.

Cô vừa ngẩng đầu lên đã lập tức đối diện với ánh mắt âm u của anh, tựa như tối nay anh nhất định sẽ làm chuyện gì đó với cô tại đây vậy.

Ngay tức khắc, Quý Noãn căng thẳng: “Anh làm gì vậy?”
“Em đã đồng ý lấy thịt bồi thường rồi, giới hạn đêm nay, đúng không?”
“…”
Quý Noãn cố gắng vùng vẫy khỏi tay anh, nhưng lại không thể hất ra được: “Vậy anh định thế nào? Anh biết rõ hôm nay tôi đến tháng…”
Khớp xương ngón tay rõ ràng của anh nâng cằm cô lên.


Mặc kệ cô nói cái gì mà đến tháng, cái gì mà kinh nguyệt cản trở, Mặc Cảnh Thâm vẫn kéo người vào trong lòng, môi mỏng phủ xuống môi cô vô cùng chính xác.

Quý Noãn bỗng trợn trừng hai mắt.
Ý gì đây?
Không lẽ anh nín nhịn đến phát điên rồi à? Ngay cả lúc cô đến tháng mà cũng mặc kệ? Đây là đang định cưỡng ép ư? Anh muốn chiến đấu anh dũng đẫm máu hả?
Quý Noãn vẫn luôn biết và đã sớm biết nếu như Mặc Cảnh Thâm muốn làm điều gì thì chẳng ai ngăn nổi.
Cô vội gắng sức đẩy anh ra, há miệng hung hăng cắn phập lên đôi môi của anh.

Khó khăn lắm cô mới kéo dãn được một chút khoảng cách, vì khẩn trương mà lắp bắp: “Tôi chỉ vừa mới đến Bắc Kinh ba ngày.

Ngày thứ nhất anh đã vào phòng tôi, ngày thứ hai cũng vào phòng tôi, chẳng lẽ hôm nay anh định vào đây ở luôn, không chịu đi nữa? Anh đừng có ép tôi ngày mai lập tức bay về Hải Thành.

Mặc Cảnh Thâm, anh… Ưm!”
Quý Noãn càng lùi về phía sau, anh lại càng sấn tới.

Cô chỉ có thể lui về sau một bước, kết quả còn chưa kịp nói hết lời thì vòng eo đã bị anh bắt giam lần nữa.

Anh hôn thật mạnh xuống, lấp kín đôi môi.

Mặc Cảnh Thâm nheo mắt, vào lúc cô bị hôn đến suýt nghẹt thở, anh mới nới lỏng môi miệng để cô có một chút không gian hít thở.

Nhưng anh vẫn dán lên môi cô, khàn tiếng nói: “Em muốn ngủ, anh không quấy rầy.

Em đến tháng, anh không động vào em.

Nhưng em lại mặc như vậy ở trước mặt anh, anh cảm thấy mình cũng chẳng cần phải khách sáo nữa.”
Quý Noãn vừa nghe, còn chưa kịp đáp, nụ hôn của anh đã xông tới, cạy hàm răng đóng chặt của cô, hôn loạn trên môi cô, quấn lấy từng đợt tê dại và run rẩy.

Sức lực toàn thân Quý Noãn dường như bị nụ hôn bất chợt mà mãnh liệt này rút cạn trong nháy mắt.


Thời điểm bị anh đột ngột ấn lên giường, Quý Noãn chỉ kịp rên khẽ một tiếng, sau đó lại bị anh hôn tiếp, eo bị ôm lấy rồi di chuyển mấy tấc về phía giữa giường.
Vài giây sau, tay anh đã dễ dàng nắm chặt cổ tay đang muốn cản trở của cô, nhưng lại không đè sang hai bên mà kéo thẳng xuống dưới…
Tay Quý Noãn run lên, cô không dám tin, nhìn ánh lửa trong đôi mắt anh rồi cắn mạnh lên môi anh: “Mặc Cảnh Thâm, rốt cuộc anh muốn cái gì…”
Tay anh đè chặt tay cô ở nơi đó, mặt Quý Noãn thoáng chốc đỏ bừng: “Anh…”
Trong đáy mắt đen kịt của anh là ham muốn dục vọng không biên giới: “Cứ thế đi.”
“…”
Cứ thế?
Trong nháy mắt, cô gần như đã hiểu!
M* kiếp, tên khốn này!
Cô đã biết chuyến đi công tác Bắc Kinh cũng tương đương với việc đưa dê vào miệng cọp, vậy mà cô còn ngây thơ nghĩ rằng có kinh nguyệt hộ thân sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng Quý Noãn lại quên mất tên đàn ông đáng hận này vốn đã xem cô như mỡ treo miệng mèo, không hề có ý định bỏ qua.

Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, vừa nóng lại vừa sâu.

Tất cả hơi thở đều phả hết lên da thịt nơi cổ cô, vừa nóng rát, vừa mát lạnh.

Toàn bộ giác quan và khứu giác của Quý Noãn đều chìm đắm trong mùi hương thuộc về anh.

Hơn nữa bởi vì nụ hôn gần như không hề kiềm chế này mà cô cảm thấy bản thân sắp nhũn đến nơi rồi.
Vài phần lý trí tỉnh táo còn sót lại trong đầu khiến Quý Noãn dùng một tay còn lại túm chặt lấy áo anh, liên tục đẩy ngực anh ra, nhưng lại chỉ có thể ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt của anh….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận