CÔ ĐƯỢC MẶC CẢNH THÂM THAY MỘT BỘ QUẦN ÁO SẠCH SẼ…
Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm càng khó coi.
Anh cởi chiếc áo khoác đen trên người xuống, bọc lấy cả cơ thể đang sốt hầm hập lại rồi sai Thẩm Mục đang đứng chờ ngoài cửa: “Thẩm Mục, ra xe lấy cái chăn mỏng vào đây.”
Thẩm Mục vâng một tiếng rồi quay ra xe lấy một chiếc chăn mỏng vào.
Đây là chiếc chăn giữ nhiệt ở trong xe, bình thường không hay dùng đến, nhưng bây giờ đã có chỗ để dùng rồi.
Khi Thẩm Mục đi vào, Quý Noãn đã bị Mặc Cảnh Thâm bế lên, mắt nhắm nghiền bất tỉnh, trên người cô bọc chiếc áo khoác màu đen, không để lộ chỗ nào.
Nhưng Thẩm Mục mang chăn vào rồi cũng quay người bước nhanh ra ngoài.
Mặc Cảnh Thâm lấy chăn bọc kín người Quý Noãn rồi lấy áo khoác choàng bên ngoài, bế ngang cô lên bước ra.
Lúc này trời đã tạnh mưa, nhưng trên đường đi vẫn đầy sình lầy.
Thẩm Mục nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bế Quý Noãn sải bước đến gần thì mở cửa xe ra.
Mặc Cảnh Thâm bế cô ngồi vào ghế sau, rồi cứ ôm ghì lấy cô trong lòng như vậy, lạnh nhạt ra lệnh: “Đến bệnh viện.”
***
Thành phố Cát rất nhỏ, muốn tìm một bệnh viện có điều kiện tốt là chuyện vô cùng khó.
Huống hồ từ khi bị bế ra đến bây giờ Quý Noãn vẫn hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Mục đi theo bản đồ đến một bệnh viện gần đó, chính là bệnh viện Quý Noãn đưa bà ngoại đến khám.
Cậu ta chỉ liếc qua đã thấy điều kiện quá kém nên đi qua luôn, lái thẳng đến bệnh viện thành phố lớn nhất thành phố Cát cách đó mười kilomet.
Trời còn tờ mờ sáng, trước cửa bệnh viện tiêu điều, không có ai đứng bên ngoài.
Bác sĩ trực ở tầng một vừa đi ra đã nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đỗ trước bệnh viện.
Sau khi cửa xe mở ra, một người đàn ông dáng người rắn rỏi bế một phụ nữ ra ngoài, cả người cô gái bọc kín trong chăn và áo khoác đen không rõ mặt.
Nét mặt người đàn ông cũng lạnh lùng nặng trĩu như có thể kết thành băng.
“Cấp cứu, gọi bác sĩ mau!” Thẩm Mục vừa dừng xe đã vội vã chạy theo, thấy Mặc Cảnh Thâm bế Quý Noãn đi vào thì quay sang bác sĩ đang sững sờ đứng ở cửa nói một câu.
Lúc này bác sĩ mới kịp phản ứng, cuống quýt quay người đi về phía sảnh cấp cứu.
***
Quý Noãn vẫn mê man ngủ, đến khi trên mu bàn tay bị kim chọc vào thì mới mơ hồ mở mắt ra, nhưng cũng chỉ hé ra một chút, ánh mắt vừa mông lung vừa mờ mịt, bên tai chỉ nghe thấy những âm thanh mơ hồ: “Bị lây cúm, mấy ngày nay có phải bệnh nhân đã từng tiếp xúc với virus cúm ở những nơi có điều kiện vệ sinh kém không? Hệ miễn dịch của cô ấy không được tốt lắm, vừa bị cúm lại vừa bị nhiễm lạnh, không tránh được bị sốt cao…”
Ai đang nói chuyện?
Ai bị sốt cao?
Cô sao?
Sao cô lại bị sốt cao được?
Còn chưa nghĩ được ra thì ý thức Quý Noãn đã dần dần chìm vào bóng tối.
Cô ngủ một giấc dài, lại còn nằm mơ.
Sao cô lại mơ thấy Mặc Cảnh Thâm rồi?
Cô đang ở thành phố Cát, sao lại có Mặc Cảnh Thâm ở đây được? Tự dưng cô lại mơ thấy anh là sao?
Trong giấc mơ, Mặc Cảnh Thâm ngồi bên cạnh giường, cầm lấy miếng bông bác sĩ đưa, dấp nước lên đôi môi nứt nẻ trắng bệch giúp cô.
Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm không được tốt lắm, nhất là sau mỗi lần bác sĩ đi vào đo nhiệt độ, thấy cô vẫn chưa hạ sốt thì sắc mặt anh đã không thể dùng hai từ khó coi để miêu tả được nữa rồi.
Quý Noãn tưởng rằng mình đang nằm mơ, lúc tỉnh lúc ngủ.
Đây là bệnh viện hạng ba ở thành phố Cát, trình độ bác sĩ cũng tàm tạm.
Với tình trạng hiện tại, cô không thể di chuyển quá nhiều nên chỉ có thể ở đây truyền nước hạ sốt.
Kim truyền cắm trên mu bàn tay cô, chiếc bình truyền treo ngược ở cạnh giường.
Thi thoảng cô nhíu mày khó chịu, rên một tiếng như muốn tỉnh lại nhưng cuối cùng lại vẫn mê man.
Thẩm Mục đi mua ít cháo về đã là hơn mười giờ sáng, Quý Noãn vẫn ngủ chưa dậy.
Cô đã được Mặc Cảnh Thâm mặc cho một quần áo sạch sẽ có chất liệu vừa ấm áp vừa mềm mại.
Mặc Cảnh Thâm không có ý định để cô mặc quần áo bệnh nhân trong bệnh viện này.
“Mặc tổng, đã mua được cháo, nhưng sợ bây giờ cô Quý không ăn nổi.”
“Cậu cứ để xuống đi.”
Thẩm Mục không nói thêm, bước đến đặt cháo xuống, vừa cẩn thận mở nắp ra vừa đặt chiếc thìa dùng một lần bên cạnh.
Mặc Cảnh Thâm lấy khăn lông lau mặt cho Quý Noãn, lại dùng tay áp lên trán và má cô kiểm tra lần nữa.
Cô vẫn vậy, chỉ cần bị sốt là sẽ sốt thật lâu.
Mấy hôm trước ở Bắc Kinh anh vẫn chú ý tránh cô bị sốt lại, thế mà mới rời khỏi anh có mấy ngày đã như thế này rồi.
Những năm còn ở Ngự Viên, mấy lần cô sốt còn có anh và chị Trần chăm sóc, có người bên cạnh thì cũng không sao.
Nhưng đêm qua cô gái này sốt một đêm trong phòng mà cũng không có một ai thăm hỏi.
Nếu không phải anh chạy đến kịp thì chắc cô phát sốt đến viêm phổi ở đây mất.
“Mặc tổng, anh từ Bắc Kinh về Hải Thành rồi đi họp, lại chạy một đường dài đến đây, vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Để tôi trông nom ở đây, anh đi nghỉ chút đi?” Thẩm Mục khẽ hỏi.
Mặc Cảnh Thâm lại nhìn người trên giường, hạ giọng nói: “Không cần, cậu cứ nghỉ ngơi đi, ở đây đã có tôi rồi.”
Tuy Thẩm Mục cũng lái xe một mạch từ Hải Thành đến đây rồi lại chạy đôn chạy đáo, nhưng không thể so được với Mặc Cảnh Thâm.
Từ sau khi rời Bắc Kinh anh vẫn chưa được nghỉ phút nào, đến lúc ngồi trên xe cũng chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chứ thật ra không hề ngủ.
Mặc Cảnh Thâm cầm lấy bát cháo, lấy thìa dùng một lần chắt nước, đặt lên khóe miệng Quý Noãn, từ từ đút vào miệng cô.
Tuy Quý Noãn ngủ mê man nhưng cũng chỉ sốt cao nên không mở mắt ra, chưa đến mức mất đi cả bản năng nuốt.
Có điều vì tư thế cô nằm nên sẽ có chút nước cháo bị chảy từ khóe miệng xuống.
Mặc Cảnh Thâm không ghét bỏ mà lấy khăn giấy lau miệng giúp cô, rồi chậm rãi múc từng thìa đút cho cô uống.
Từ gói mì chưa mở trong phòng Quý Noãn cũng có thể thấy được tối qua cô vẫn chưa ăn gì.
Nếu không phải vì quá đói bụng hoặc bụng đau khó chịu thì cô sẽ không liều lĩnh đi ra ngoài mua đồ ăn giữa trời mưa to.
Cô mới về nhà bà ngoại được vài ba ngày mà đã bỏ cả cơm tối, sốt cao một đêm không ai biết, thậm chí còn có thể bị lây cúm.
Vừa nghĩ đến Quý Noãn sống ở thành phố Cát vài ngày giữa những người thân không đối xử tử tế với cô, ánh mắt Mặc Cảnh Thâm đã lạnh đi, động tác mớm nước cháo cho Quý Noãn cũng chậm đi rất nhiều.
Có lẽ trong bụng có ít nước cháo nên Quý Noãn không còn khó chịu nữa, hàng lông mày thi thoảng nhíu lại trong cơn mê cũng dần dãn ra.
Có lẽ được nước cháo làm dịu đi nên đôi môi khô khốc trắng bệch cũng có vẻ khá hơn nhiều.
Đến khi không còn nước cháo nữa, Mặc Cảnh Thâm bắt đầu đút cháo cho cô.
Trong miệng bị vướng không dễ nuốt xuống, Quý Noãn vừa nuốt được một ngụm thì mở mắt ra theo bản năng..