Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


SỚM MUỐN LỘT EM RA…
Thế nhưng, điều khiến Quý Noãn vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa muốn tức giận chính là Mặc Cảnh Thâm không làm gì cả mà chỉ thả cả người cô còn mặc nguyên váy vào bồn tắm.
Quý Noãn mới vừa dính nước lạnh ở khách sạn được một lúc, bây giờ bỗng nhiên lại bị giội nước lạnh băng từ đỉnh đầu xuống thì hét lên theo phản xạ.
Nhưng rồi nước lạnh được điều chỉnh sang nước ấm, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của anh: “Muốn nước lạnh hay nước ấm?”
Mặc Cảnh Thâm không đứng dưới vòi hoa sen nên nước không làm ướt quần áo của anh được.

Hơi nước che chắn tầm nhìn, cô ngước mắt lên cũng chỉ nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đen của anh.
“Nước… nước ấm đi.” Quý Noãn run rẩy dưới làn nước.
Đến khi nước ấm trong bồn càng lúc càng đầy, tuy không còn khó chịu như nước lạnh, nhưng lại khiến nhiệt độ cơ thể của cô tăng cao hơn.

Khi còn ở khách sạn, cô sợ mình không kiểm soát được mới phải xả nước lạnh, bây giờ thì không muốn ngày hôm sau bị cảm lạnh hay bị sốt nên mới chịu ngâm mình trong làn nước ấm áp.
Sau đó nghe thấy tiếng động, Quý Noãn đưa mắt sang thì thấy Mặc Cảnh Thâm như đang định ra ngoài.

Cô vội vàng nắm chặt lấy bệ bồn tắm theo bản năng rồi hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Anh dừng bước nhưng không ngoảnh đầu lại: “Chẳng phải em không có ý định để anh chạm vào em sao? Ngâm bồn rất thích hợp để giải tỏa căng thẳng, anh cũng không thể đứng ở đây nhìn em vặn vẹo như rắn được, nếu không anh sợ rằng mình không gánh nổi cái danh thánh nhân này.”
Quý Noãn: “…”
Anh nói rất đúng, rất có lý, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy ấm ức.
Quý Noãn thấy đúng là cái thuốc này không có gì tốt, thậm chí còn giảm luôn chỉ số thông minh của cô.
Nhìn thấy anh thật sự muốn đi, cô chộp lấy khăn tắm bên cạnh ném mạnh vào lưng anh.
Mặc Cảnh Thâm thấy cô nổi giận thì thấp giọng giữa tiếng nước chảy tí tách: “Em ngoan ngoãn ngâm bồn đi, ngâm một đêm, bồn nước có chức năng điều chỉnh nhiệt độ tự động, nhớ điều chỉnh nhé!”
Quý Noãn đỏ mắt nhìn lưng anh: “Mặc Cảnh Thâm, bây giờ em khó chịu sắp chết, sắp nổ tung lên rồi.”
Lúc này anh mới thờ ơ liếc cô một cái: “Anh biết, vậy giờ em muốn thế nào? Đến bệnh viện nhé?”
“…”
Đương nhiên là cô không đi bệnh viện rồi.

Vừa rồi cô cũng nghe được láng máng anh gọi điện cho Tần Tư Đình.

Chưa nói đến việc uống phải thuốc này rồi đi bệnh viện là rất mất mặt, huống hồ đến bệnh viện cũng chẳng có tác dụng gì, bác sĩ cũng chỉ cho cô thuốc an thần mà thôi.
“Không đi.” Cô kiên quyết.
“Ừ, vậy em ngâm bồn đi.” Anh nói xong rồi định quay ra.
“Mặc Cảnh Thâm!” Cánh tay Quý Noãn vẫn vịn vào bồn tắm: “Anh…”
Anh mở cửa phòng tắm ra, vẫn không quay đầu lại nói: “Thỉnh thoảng cũng phải để em nếm trải cảm giác bị lửa dục vọng thiêu đốt, chỉ có thể nhìn mà không ăn được, coi như là công bằng.”
“…”
Công bằng?
Bình thường anh bị lửa dục vọng thiêu đốt vì cô thì liên quan gì đến cô? Cô đâu có chủ động quyến rũ anh?
Đây mà cũng được xem là công bằng sao? Quý Noãn khó tin nhìn chằm chằm cho đến khi không còn thấy dáng anh nữa.

Anh sợ cô gặp chuyện sơ sẩy trong phòng tắm nên không đóng cửa lại.

Cô hướng ra ngoài cửa hét đến khàn cả giọng: “Mặc Cảnh Thâm! Anh thật sự rất khốn nạn! Bây giờ em đã thế này rồi thì còn định công bằng cái gì? Người bình thường làm sao có thể chịu đựng nổi tác dụng của loại thuốc này!”
Bên ngoài không có tiếng đáp lại.
Quý Noãn bị chọc điên, nhưng cảm giác trong cơ thể càng lúc càng trào dâng mãnh liệt, khiến cô không còn hơi sức nào mà hét to lên hay nổi giận nữa.
Khi cô đang lặng lẽ ngâm mình trong nước thì bỗng mơ hồ nghe thấy có tiếng động vang lên từ phòng ngủ.
Phòng tắm cô đang dùng là phòng tắm độc lập mà Mặc Cảnh Thâm trước kia hay sử dụng, còn phòng tắm trong phòng ngủ cũng đang truyền đến tiếng nước chảy.
Trong lúc cô ngồi đây chịu trận tra tấn hành hạ mà Mặc Cảnh Thâm lại đi tắm à?
Não cô bị teo lại rồi mới cảm thấy quanh người anh có ánh hào quang khi xuất hiện trong khách sạn, cũng như lúc anh đưa cô đi.
Hào quang con m* nó…
Cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm kia một lúc rồi nhắm mắt lại.

Áo váy dán vào người khiến cô khó chịu, nhưng đến sức lực giơ tay lên để cởi váy cô cũng không có, tay nhấc lên một lúc lâu cũng chỉ gỡ được thắt lưng, để rồi sau đó lại bất lực nằm trong bồn.
Nước ấm dính vào làn da nóng hừng hực khiến cô dễ chịu suýt nữa không nhịn được mà kêu rên.

Nhưng vì muốn giữ thể diện nên cô liều chết cắn môi lại để âm thanh không bật ra.
Sau khi tiếng nước bên phòng tắm bên kia ngưng chảy được một lát thì Mặc Cảnh Thâm mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám tro mềm mại quay lại.
Lúc này Quý Noãn mới mở mắt ra, cặp mắt mờ mịt hằn học nhìn người đàn ông tỏa ra mùi sữa tắm.

Khi thấy mái tóc ngắn sạch sẽ không cần tạo kiểu cũng đủ mê người kia, cô dứt khoát nhắm mắt quay đầu đi không thèm nhìn đến anh, nhưng vẫn miễn cưỡng nói một câu: “Nhờ anh cởi váy ra giúp em được không? Váy dính nước dán vào người khó chịu quá.”
“Ừ.” Anh không hề từ chối, đáp một tiếng rồi bước đến, đỡ cô lên khỏi bồn tắm, rất dễ dàng kéo khóa váy sau lưng ra.

Người cô nhẹ hẳn đi vì chiếc váy đã được cởi ra.
Quý Noãn mặc bộ đồ lót màu nude, bây giờ bị ngâm nước thì không khác gì là không mặc.

Cô không nhìn cặp mắt có vẻ bình tĩnh nhưng tăm tối của anh mà chỉ ngoảnh đầu đi, hai tay che lấy ngực trong làn nước ấm.
“Áo lót vẫn còn mặc trên người, có muốn anh cởi giúp em không?” Mặc Cảnh Thâm như một quý ông tốt bụng ngồi bên bồn tắm, giọng nói trầm khàn có vẻ nhẫn nại.

Với hiểu biết về anh thì cô biết anh chắc chắn không hề tốt bụng như vậy.

Nếu anh muốn cởi thì vừa rồi đã tự mình cởi ra rồi, còn cần gì phải hỏi cô nữa?
Đơn giản là anh đang muốn cô chủ động cầu xin anh giúp cô.
Quý Noãn che chiếc áo lót trước ngực, mạnh miệng: “Không cần.”
“Ừ, vậy em cứ mặc đi.” Anh đứng dậy rồi ngồi xuống mép bồn tắm, nhìn người cô ửng hồng, dáng vẻ mê người dưới tác dụng của thuốc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cắn răng cố gắng chịu đựng.
“Chẳng phải anh nói không muốn nhìn em tắm sao? Bây giờ anh ngồi đây nhìn gì thế?”
Tay anh nhẹ nhàng đùa nghịch làn nước trong bồn tắm, nước bắn lên vai làm cả người cô run lên.

Cô cúi xuống nhìn ngón tay trong làn nước của anh, không khỏi thèm muốn bàn tay này có thể phủ lên người mình.
Khi cô đang cố lắc đầu để tỉnh táo lại thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Mặc dù trong lòng anh rất muốn lột trần em ra, nhưng em gan lì lâu như vậy, anh muốn xem xem, Tổng Giám đốc Quý kiêu ngạo còn có thể chịu đựng được đến bao giờ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui