Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


“Anh còn chưa hỏi gì mà em đã liên tục giải thích rồi.” Anh cúi người xuống, chậm rãi áp tới, trong mắt ẩn chứa ý cười: “Đây có được xem là giấu đầu lòi đuôi không?”
Quý Noãn: “…”
Cô quay mặt đi chỗ khác: “Mặc dù đúng là làm việc thật đấy, nhưng dù sao Mặc tổng cũng bận đến nỗi ngay cả tin nhắn cũng không trả lời, em chỉ tiện thể ghé thăm để xem rốt cuộc anh bận đến mức nào mà thôi.”
Mặc Cảnh Thâm cười khẽ, dịu dàng xoa đầu cô: “Mấy ngày trước, cái điện thoại mà anh thường dùng ở trong nước vô tình bị mất, không thể cấp lại thẻ sim.

Mà những số điện thoại khác lại không thể đăng nhập, cho nên anh không nhận được tin nhắn.

Nay anh mới được cấp lại số.”
Quý Noãn nhìn anh: “Anh mà cũng có ngày bị mất đồ sao? Là bị người ta đánh cắp điện thoại hay là vô tình đánh rơi ở đâu?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ trầm giọng nói: “Khi nào thì em bắt đầu công việc? Để anh phái người đi cùng với em.

Gần đây Los Angeles không an toàn, anh sẽ điều hai người từ chỗ Nam Hành đi cùng với em.”
Quý Noãn tưởng anh nói Los Angeles không an toàn là vì mấy ngày trước cô có xem trên bản tin quốc tế, nói rằng gần đây Los Angeles có vài băng đảng xã hội đen và rất nhiều người da đen tụ tập gây náo loạn, thường xuyên giằng co với khách du lịch và cảnh sát.

Chuyện này đã được đăng lên trên bản tin quốc tế vài ngày trước.

Thỉnh thoảng những chuyện như thế này cũng sẽ xảy ra ở những thành phố khác tại Mỹ, cô đã không còn cảm thấy ngạc nhiên từ lâu.
Anh muốn sắp xếp người của căn cứ XI ở bên cạnh cô, cô không từ chối, mà chỉ gật đầu nói: “Đừng làm phiền bọn họ quá là được.

Em nghe nói đã lâu rồi Phong Lăng không ở Los Angeles, nếu không em và cô ấy đã có thể gặp nhau.”
Nói đến đây, Quý Noãn chợt nhớ tới một chuyện rồi nói tiếp: “Trước khi đến đây em đã đặt trước khách sạn ở khu thương mại trong trung tâm thành phố rồi.”
“Trả chỗ ở khách sạn đó đi.” Anh nói xong, liền đóng cửa xe cho cô.
Quý Noãn nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn anh khi anh ngồi vào vị trí tài xế: “Khách sạn đó rất gần nơi em đến đàm phán với đối tác.” “Vậy cũng bỏ đi, đến chỗ anh ở.”
Quý Noãn không diễn tả được đây là cảm giác gì, nhưng cô cảm nhận được hôm nay thái độ của anh vô cùng kiên quyết, ví dụ như tự nhiên tới sân bay đón cô, sắp xếp người đi cùng với cô, bảo cô đến chỗ anh ở.
Los Angeles rất rộng lớn, nếu không ở khách sạn, cô phải đi xa hơn để thương lượng dự án.

Nhưng anh đã nói là sẽ sắp xếp người ở bên cô, suy cho cùng cũng không thể hành người khác đến khách sạn tìm cô.

Cô ngẫm nghĩ một lát, rồi dứt khoát không nói thêm gì nữa.
“Lần này em đến Mỹ là muốn hợp tác với bên thứ ba, nghe nói đối phương là một người rất đúng giờ, tốt nhất là nên đến trước thời gian đã hẹn.

Nếu người mà anh định sắp xếp đi theo em có xe thì tốt, còn không thì em sẽ đặt xe để người ta qua đón.”
“Anh sẽ sắp xếp đâu vào đó, cứ yên tâm đi với anh là được.”
“Đi đâu với anh? Công ty anh? Nhà họ Mặc ở Los Angeles? Hay là căn hộ của anh ở Los Angeles?”
“Cũng là khách sạn.”
Quý Noãn lập tức nhìn sang sườn mặt đẹp đẽ của anh lúc lái xe: “Khách sạn? Anh về Mỹ đã mấy ngày rồi, tại sao vẫn ở khách sạn?”
Anh không giải thích, chỉ bình thản nói: “Tạm thời có một số sắp xếp khác, vị trí của khách sạn không quá xa trung tâm thành phố nhưng cũng không được tính là gần.

Tuy nhiên, anh có thể đảm bảo sẽ đưa em đến gặp đối tác đúng giờ, yên tâm đi nhé?”
Theo lý thuyết, Mặc Cảnh Thâm buộc phải trở về Mỹ chắc là vì công ty.

Trong công ty của anh có chỗ ở, gần công ty chắc cũng có chỗ ở, huống chi nhà họ Mặc ở Los Angeles cũng không xa cao ốc trụ sở của Tập đoàn Shine, thế mà anh lại ở khách sạn.
Nhưng Quý Noãn cũng không hỏi nhiều, chỉ hơi nghi ngờ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói: “Nếu là khách sạn, vậy thì đặt thêm một phòng cho em đi.”
Mặc Cảnh Thâm không trả lời, mãi đến khi xe vào đường cao tốc, vì ở đầu đường phía trước xảy ra tai nạn xe mà tạm thời tắc đường.

Sau khi giảm tốc độ, anh dừng lại ở phía sau một chiếc xe, tiếp đó liền ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, thuận thế để cô ngồi trên đùi mình.
Đây là đường cao tốc sân bay, dù tắc đường cũng vẫn có thể lái về phía trước bất cứ lúc nào.
Quý Noãn giãy giụa, kết quả bị anh giữ chặt lấy eo.
Đôi môi mỏng của anh áp lên gò má mềm mại và trắng trẻo của cô, cất giọng khàn khàn: “Hiếm khi đến Los Angeles mấy ngày, ngoan ngoãn ở bên anh đi, đừng hòng tránh quá xa, cũng đừng hòng đến ở mấy phòng khác.

Trong phòng anh có đủ không gian làm việc và không gian ngủ.

Vì anh không trả lời tin nhắn mà không vui thế này, chứng tỏ trong lòng em vẫn rất quan tâm.

Đến cũng đến rồi, em không cần phải giữ khoảng cách đâu.”
“Không nói đến chuyện giữ khoảng cách, nhưng cũng đâu nhất thiết phải ở chung với nhau.” Quý Noãn cố gắng tránh né anh: “Dù sao em cũng không muốn ở chung phòng với anh.

Hơn nữa anh về Mỹ có việc, em cũng có việc, dù phòng anh có to cỡ nào đi nữa thì cũng vẫn nghe được tiếng của nhau.

Lỡ như anh đang làm việc qua video, tự nhiên em xuất hiện trong hình, có vẻ như sẽ ảnh hưởng không tốt lắm.”
“Có gì mà không tốt? Em tưởng chỉ có mấy người biết chuyện em là bà Mặc thôi sao?”
“…”
Dù gì Mặc Cảnh Thâm cũng là người nắm quyền của Tập đoàn Shine, có lẽ truyền thông bên Mỹ cũng sẽ phát sóng công khai tin tức của anh ở Trung Quốc.

Vì vậy, ở bên Mỹ cũng có rất nhiều người, đặc biệt là tất cả nhân viên trong công ty anh, đều biết chuyện anh chưa ly hôn với cô.
“Mặc Cảnh Thâm, em phát hiện anh là người thuộc phái lạnh lùng cool ngầu luôn luôn tỉnh táo khôn khéo.”
“… Tỉnh táo thì anh thừa nhận, nhưng phái lạnh lùng cool ngầu là sao?”
“Càng tỉnh táo thì anh càng lạnh lùng cực ngầu, không phải sao?”
Mặc Cảnh Thâm: “…”
“Anh lạnh lùng với em bao giờ? Lần duy nhất lạnh lùng với em là ba năm trước, lúc đó không phải là vì tốt cho em sao?” Trán anh cụng trán cô, hơi thở nam tính quanh quẩn trong mũi, mùi hương mát lạnh tràn ngập khứu giác cô: “Em tự nghĩ đi, anh có lỗi với em chỗ nào, hử?”
“Dù là chuyện gì thì anh cũng nên nói với em một tiếng, chứ không phải tự làm một mình, gánh chịu một mình.

Em không phải trẻ con, không nên chuyện gì cũng biết sau cùng.” Trước khi đến Los Angeles, Quý Noãn đã suy nghĩ, rất nhiều chuyện phải nên nói rõ ràng.
“Vì anh thường gánh chịu cho em trong tình huống mà em không hề hay biết, nên bị kết tội lớn là lạnh lùng hà khắc sao?”
Quý Noãn định đẩy tay anh ra: “Không phải kết tội, chỉ là tự nhiên nghĩ đến nên nói ra thôi.

Ở đây có thể tiếp tục lái xe bất cứ lúc nào, anh thả em ra trước đi.”
“Ngồi trên đùi anh thì ngồi đàng hoàng, đừng có xoay lung tung, em cọ thế này dễ xảy ra chuyện lắm đấy.”
Quý Noãn: “…”
Trong lúc đường cao tốc kẹt xe thế này mà còn có thể lưu manh như vậy! Bây giờ nếu cô đến chỗ anh ở, cơ bản là dê vào miệng cọp.
Lúc này, mấy chiếc xe bị chặn phía trước đã vang lên tiếng khởi động máy, xem ra đã hết tắc đường, chuẩn bị tiếp tục di chuyển.
Quý Noãn lại đẩy anh ra: “Anh buông ra đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui