Từ lâu A K đã quen ăn đồ trong khẩu phần của Phong Lăng.
Anh ta vô cùng tự nhiên cầm đùi gà lên gặm, Phong Lăng cũng nhìn anh ta mà cười: “Ngày nào anh cũng ăn nhiều như vậy mà sao không thấy béo lên nhỉ?”
Trước cửa căng tin lúc này có một bóng người rắn rỏi cao lớn thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Ngoại trừ các thành viên đang ăn tối trong căng tin của căn cứ, còn có mấy người đi cùng với Nam Hành.
Lệ lão đại đi một mạch hơn hai năm, khó khăn lắm mới được quay lại.
Bình thường mọi người không thấy, hôm nay hiếm lắm mới được gặp nên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.
Bầu không khí trong căng tin lập tức trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Trong căn cứ XI rộng lớn này, ai có được vị trí đều có bản lĩnh, đương nhiên ai cũng đều rất tự kiêu, đặc biệt là thanh niên trẻ tuổi.
Người có thể khống chế, làm cho bọn họ ngoan ngoãn, yên ổn, e là chỉ có một mình Lệ lão đại.
Ngay từ khi mới sinh ra, người đàn ông ấy đã mang theo khí thế lạnh lùng, tự phụ, kiêu ngạo như thể luôn coi trời bằng vung.
Hàn Kình và Tiểu Hứa đi sau lưng Nam Hành đều cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ anh.
Luồng khí lạnh này như sắp đông chết người không cần đền mạng vậy.
Đặc biệt khi anh bắt gặp cảnh Phong Lăng gắp đùi gà sang cho A K, sau đó A K lại tự nhiên hết sức cứ thế cầm lên gặm.
Cũng không biết tại sao lão đại lại khó chịu như vậy.
Sắc mặt anh đã lạnh tới mức làm người ta thấy sợ hãi.
Phong Lăng vẫn chưa nhận ra ở cửa căng tin có chuyện gì, nhưng cô cảm nhận được rất rõ bầu không khí lúc này đã thay đổi.
Phong Lăng ngước mắt lên nhìn thì thấy nét mặt của A K đã cứng lại.
Anh ta nhìn về phía cửa, miếng đùi gà trong miệng nuốt vào không được mà nhổ ra cũng chẳng xong.
Sao lão đại lại đến chứ!
Không ngờ lão đại lại đến vào lúc này!
Từ trước tới giờ lão đại không bao giờ tới căng tin, nhưng từ khi Phong Lăng xuất hiện ở căn cứ thì số lần lão đại đến đây hình như đã tăng lên nhiều.
Nam Hành đút một tay vào túi quần, ngón tay từ từ siết lại thành nắm đấm.
Nhưng vì thấy trong căng tin có quá nhiều người nên anh hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi cứng nhắc nói một câu: “Căng tin quả nhiên là nơi náo nhiệt nhất trong căn cứ XI.”
Hàn Kình ra vẻ hiện giờ mình không muốn nói chuyện.
Anh ta không muốn động vào quả bom trước mắt này.
Tiểu Hứa nhắm mắt nói: “Đúng vậy, thức ăn trong căng tin của chúng ta quá ngon.
Bình thường mọi người đến căng tin đều rất thoải mái.”
Vì nét mặt lúc này của A K nên Phong Lăng mới quay cái đầu heo của mình nhìn ra cửa.
Cô nhìn thấy Lệ lão đại thì cũng chỉ khách sáo gật đầu một cái rồi cứ thế xoay đầu lại.
Nhìn dáng vẻ A K đang ngậm cái đùi gà, cô nhíu mày, hỏi: “Anh ngẩn ra làm gì thế? Ngu người rồi à? Còn không mau ăn đi?”
A K lẳng lặng đặt nửa miếng đùi gà trong miệng xuống, anh ta hiểu rõ bản thân mình đang đứng giữa dòng sông băng.
Cái đùi gà này, anh ta cảm thấy mình nuốt không trôi nổi.
Ánh mắt của lão đại thật đáng sợ.
Nam Hành cất bước đi đến, đưa mắt nhìn mấy món ăn chay thanh đạm trong phần ăn của Phong Lăng, lại nhìn phần ăn của A K vừa có thịt, vừa có cá, còn được miễn phí thêm nửa cái đùi gà kia nữa.
“Dịch chỗ một chút.” Giọng của anh rất lạnh lùng và cứng rắn.
Phong Lăng còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì A K đã vô cùng tự giác dịch sang bên cạnh, chừa một khoảng chắc phải bằng một cái bàn, nhường cho Lệ lão đại vị trí đối diện với Phong Lăng.
Mãi tới khi Nam Hành ngồi xuống, Phong Lăng mới chớp mắt hai cái rồi lại nhìn sắc mặt của anh.
Hình như có hơi lạnh lẽo.
Thế này là đang giận ai đây?
Ai lại không sợ chết đi đắc tội với đại ca vậy?
Phong Lăng ngồi trước bàn ăn, vừa ăn đồ ăn trong khay của mình vừa thản nhiên ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
“Ăn ít như thế à? Chẳng phải khẩu phần trong căng tin đã thiết kế các món chay mặn phối hợp để cân bằng lượng mỡ và lượng cơ bắp trong cơ thể các cậu sao? Chia thịt trong phần ăn của mình đi, chỉ ăn chút thức ăn chay này, tôi thấy cậu đừng có tiếp tục lăn lộn trong căn cứ nữa, cứ thế xuất gia đi làm hòa thượng luôn đi.” Nam Hành liếc mấy món cô ăn rồi nhíu mày.
“Gọi người phụ trách căng tin đến đây.”
Phong Lăng: “Đây là tôi…”
Kết quả, sau khi người phụ trách căng tin của căn cứ đến, nhìn thấy sắc mặt của Lệ lão đại thì anh ta lập tức thận trọng tới gần, giọng lí nhí gần như không nghe thấy gì: “Lệ, Lệ lão đại…”
Lệ Nam Hành nhìn đối phương bằng ánh mắt không chút nhiệt độ nào: “Là do mùi vị món ăn của các anh không ngon hay là có vấn đề gì? Thành viên của đội một hình như không thích các món ăn mặn ở đây cho lắm thì phải.”
Anh ngồi đó, bóng lưng thẳng tắp làm người ta không thể không dè chừng.
Người phụ trách căng tin muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông vô cùng cao quý trước mặt cứ thế đẩy phần ăn ở trước mặt Phong Lăng sang một bên.
Tay Phong Lăng vẫn còn cầm bộ đồ ăn nhưng trước mặt đã trống trơn: “…”
“Ngày mai bắt đầu đổi thực đơn, món mặn chủ yếu dùng ức gà, thịt dê, thịt bò, không được quá nhiều mỡ.”
“Thật ra cũng không nhiều mỡ lắm, chỉ là bình thường hình như Phong Lăng rất ít ăn món mặn.
Đây không phải là trách nhiệm của căng tin…”
“Không quá nhiều mỡ thì đổi thành không có mỡ.
Nướng, luộc, chiên, xào, hầm, cách nào cũng được, các món ăn mặn cấm không cho dầu.”
“… Rõ, vậy ngày mai chúng tôi sẽ điều chỉnh lượng dầu trong các món mặn.” Người phụ trách căng tin liên tục gật đầu.
Quả thật có người phản ánh món đùi gà rán này dùng quá nhiều dầu, nhưng người của căng tin vẫn duy trì cách nấu của mình, không có ý định thay đổi.
Không ngờ hôm nay đột nhiên lão đại lại coi trọng vấn đề này như vậy…
“Làm lại một lần nữa, trong vòng một tiếng đổi một phần thức ăn mới mang lên.”
Mọi người: “…”
Người phụ trách căng tin: “Rõ.”
Ngài là lão đại, ngài quyết định!
Phong Lăng trầm mặc, bỏ bộ đồ ăn xuống, nói thẳng: “Tôi cũng gần no rồi, hay là tôi về trước…”
“Cậu ngồi xuống cho tôi, vừa hay nếm thử các món ăn mới xem có hợp khẩu vị hay không.”
Mọi người mang khuôn mặt hết nói nổi: “…” Các món ăn mới là để Phong Lăng quyết định sao?
Lão đại này, đúng là thái độ của anh với Phong Lăng rất là khả nghi đấy…
“Lão đại, tôi ăn no rồi, có mang đồ ăn mới lên cũng không ăn nổi nữa.”
“Một đĩa đồ ăn có một chút cơm với thức ăn thế này, cậu ăn chẳng được mấy miếng.
Một cái đùi gà duy nhất thì đưa cho A K, ăn có mấy miếng mà nói là no rồi? Cậu là mèo à?”
Phong Lăng: “…”
Đúng là cô ăn không no.
Nhưng Lệ lão đại ngồi đối diện mang theo vẻ mặt như muốn đông lạnh chết người làm cô nuốt không trôi.
Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tránh mặt anh mà thôi.
Một tiếng sau, quả nhiên người phụ trách căng tin đã mang các món ăn mặn được làm khá thanh đạm lên, đồng thời còn bày trong một cái đĩa ăn sạch sẽ đặt trước mặt Phong Lăng.
Trông khay thức ăn này sạch sẽ thanh đạm, nhưng cũng rất phong phú.
“Thử xem, có còn dầu mỡ không?” Phong Lăng chưa kịp phản ứng, ngay khi cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đã đưa một bộ đồ ăn sạch sẽ khác tới trước mặt mình.
Cô chần chừ rồi nhận lấy, trên đôi đũa dường như vẫn còn lưu hơi thở và nhiệt độ lòng bàn tay anh..