Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL


“Chẳng qua là, lão đại, vừa rồi tôi có giúp anh hỏi rồi, Phong Lăng cũng sẽ đi.” Tiểu Hứa đàng hoàng nhận luôn đó là công lao của mình.
Nam Hành khựng lại, cười khẩy: “Cậu ta đi là việc của cậu ta, liên quan gì tới tôi?”
“Vậy anh chạy tới chỗ của Phong Lăng làm gì? Lúc cậu ấy đi thì anh đừng đứng gần mấy thành viên của đội một quá, cứ để một mình cậu ấy đi với mọi người là được.

Vừa hay tôi còn muốn cụng ly với đám người đội một, không có vầng hào quang của anh che khuất thì tôi mới được trải nghiệm cảm giác nông nô vươn mình khởi nghĩa một lần.

Tôi sẽ là người đẹp trai nhất, không ai được phản bác hết!” Dù sao Hàn Kình đã chuồn đi rồi nên Tiểu Hứa cứ thế mặt dày nói khoác không biết ngượng.
Nhưng cuối cùng Tiểu Hứa cũng không làm khởi nghĩa nông dân được, bởi vì sau khi Nam Hành biết Phong Lăng sẽ đi, anh không tiếp tục đi vào trong nữa.
Nhưng trong bữa tiệc rượu buổi tối, đương nhiên anh không có ý định để cho một mình Tiểu Hứa đi vào đội một để uống rượu.
Địa điểm là do mấy sĩ quan huấn luyện trong căn cứ cùng chọn ra.

Ở gần căn cứ XI có một khách sạn cao cấp thì khẳng định người đầu tư khách sạn này có quan hệ với nhà họ Lệ.

Rõ ràng là khách sạn sang trọng mà lại mở ở khu ngoại ô, đó chính là tự tìm đường chết, lượng khách sẽ không nhiều.

Nhưng hiển nhiên người ta đang muốn lấy lòng nhà họ Lệ và căn cứ XI nên khách sạn này mới xuất hiện ở đây.
Dọc đường, Tiểu Hứa vẫn thở dài: “Không phải nói để một mình tôi đi chúc rượu đội một hay sao? Lão đại, vừa rồi anh hẹn đám Hàn Kình buổi tối uống mấy ly là thế nào? Trước kia anh còn nói, đội nào mà chẳng giống nhau, hôm nay sao anh cứ tóm lấy đội một không tha thế?”
Lệ Nam Hành: “Trong căn cứ đúng là đội nào cũng giống đội nào.

Đội một tốt xấu gì cũng là do tôi tự mình huấn luyện, ở chung nhiều năm đương nhiên sẽ có tình cảm.

Uống mấy ly rượu còn phải ngại cậu à?”
“Anh dẫn theo cả một đám người, nhưng sợ là chỉ có tình cảm với một người thôi.”
“Cút.”
Thân là nhân vật chính được căn cứ chào đón, Nam Hành dẫn theo Tiểu Hứa và mấy người nữa cùng đi.

Mà đám nhân vật phụ đã sớm được Hàn Kình dẫn đến nơi hẹn rồi.
Bình thường khi ở trong căn cứ, Hàn Kình vẫn luôn thống nhất mặc đồ màu đen để làm trang phục chiến đấu.

Hôm nay hiếm khi được ra ngoài, hơn nữa còn không phải đi làm nhiệm vụ nên anh ta muốn phô trương vẻ đẹp trai, mặc một bộ âu phục hiếm có không biết mua ở đâu ra.

Trông anh ta cũng khá là tuấn tú, chỉ là ở nơi này thì nhìn cứ như quản lý đại sảnh vậy, chỉ có thể dùng từ đẹp trai bóng bẩy để miêu tả.

Mà hôm nay, các thành viên khác trong căn cứ cũng có không ít người thay trang phục với đủ kiểu dáng đang thịnh hành, hoặc mặc áo sơ mi quần âu.

Đám thanh niên mới lớn bình thường ai nấy đều rất cường tráng, hôm nay lại trông vô cùng bảnh bao.
Có chừng mười sĩ quan huấn luyện trong căn cứ đi theo Nam Hành tới khách sạn Kim Bích Huy Hoàng.
Nhìn cách trang trí bên ngoài thì có thể nhận ra khách sạn này không phải sản nghiệp của nhà họ Lệ.

Mấy ông cụ nhà họ Lệ đều là người từng trải nên quá hiểu, nếu trong tay nắm quyền lực thì khi buôn bán không thể để lộ mình quá sắc bén gây sự chú ý.

Vậy nên phần lớn sản nghiệp của nhà họ Lệ đều vô cùng đơn giản, khiêm tốn.
Mà khách sạn này lại đặt tên là Kim Bích Huy Hoàng, từ trong ra ngoài đều lộ ra hơi hướm giàu sang phú quý.
Ngay cả sàn nhà cũng vàng rực rỡ.
Vách tường cũng mang theo màu vàng lấp lánh.
Phòng riêng rộng tới mấy trăm mét vuông, ngay cả mấy ly rượu trên bàn uống nước cũng cũng là màu vàng chói lọi.
Trên trần có một quả cầu xoay tròn màu vàng, bật lên là bốn phương tám hướng đều lấp lánh ánh vàng, mang lại cảm giác như đang ở một hộp đêm ở trong nước.
Các thành viên trong căn cứ đúng là chỉ nghĩ tới việc đi uống rượu chứ không để ý tới khung cảnh nơi này.

Chỉ có vài người cùng đi với Nam Hành là biểu cảm có hơi phức tạp khi nhìn vào trong, tỏ vẻ một lời khó có thể nói hết.
Sớm biết nơi này khoa trương như thế thì họ đã không đến.

Từ trước tới giờ Lệ lão đại ghét nhất là những nơi như thế này.
Tiểu Hứa mắt chữ A, mồm chữ O: “Đây… nơi này quá là…”
Vị sĩ quan huấn luyện nào đó tiếp lời: “Kệ đi, rượu ngon là được! Chỗ này có phô trương thế nào thì có Lệ lão đại ở đây kiểu gì cũng sẽ làm nổi bật lên khí chất khác! Đi, đi uống rượu!”
Cả đám người cười nghiêng ngả vì hành vi nịnh hót Lệ lão đại quá lộ liễu này.
A Phong đi theo cũng không hổ là người nhà họ Lệ phái đến.

Anh ta vô cùng thuần thục các công việc của căn cứ, ngay cả khi đi xã giao trên các buổi tiệc tối bên ngoài cũng sắp xếp mọi việc rất thuận lợi.

Anh ta sắp xếp người của mấy đội ra vài phòng riêng lớn, rồi lại sắp xếp mấy thành viên hát hay đứng ra hát để thông giọng, còn bản thân lại dẫn Hàn Kình đi lấy rượu.
Dù sao người trong căn cứ cũng không ít, ai nấy đều uống được rượu.

Nhân viên trong khách sạn không thể tiếp nhiều rượu như vậy nên bọn họ chỉ có thể cùng đi lấy.
Mấy phòng riêng gần đây đều là người của căn cứ XI, nói chung toàn bộ đều là đàn ông con trai.

Ở đây chỉ có hai cô gái, mà đó lại là người phụ trách phục vụ và quản lý nhân viên của mỗi phòng riêng.

Có lẽ đám đàn ông này bình thường ở trong căn cứ ăn chay mãi thành quen, hiếm khi nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp nhưng cũng không có tên nào đi lên đùa giỡn hay xin số điện thoại.

Ai nấy đều chỉ lo ăn uống hát ca, hoàn toàn không để ý tới người đẹp.
Mà thật ra là do có lão đại ở đây, nên không ai dám kiêu căng làm càn quá mức.
Tiểu Hứa quay đầu sang gọi Phong Lăng: “Người đứng đầu kỳ thi sát hạch hai năm liên tục, chẳng phải cuối cùng thể lực của cậu vẫn chưa được lão đại thừa nhận sao? Tới, đi theo bê rượu đi!”
Anh ta có ý muốn gọi Phong Lăng ra.

Bởi vì vừa nãy Lệ lão đại cũng đi lấy rượu giúp nên anh ta mới định gọi Phong Lăng đến.

Dù sao trong phòng nhiều người như vậy, một đám thanh niên to xác nhét vào một chỗ ăn uống hát ca thì đúng là rất loạn.
Phong Lăng đi ra, nhìn thấy Tiểu Hứa ăn mặc vô cùng bảnh bao, lại nghe anh ta vừa đi vừa hỏi tại sao lúc nãy cô không uống rượu với mọi người.
Dù sao Tiểu Hứa cũng là thành viên lão làng, sắp tới sẽ rời khỏi căn cứ, hơn hai năm qua anh ta đã chủ động bỏ qua vài cơ hội rời đi rồi.

Tốt xấu gì anh ta vẫn còn trẻ, nhân lúc vẫn còn có thể thì lăn lộn với các anh em trong căn cứ mấy năm, chứ hai năm nữa, e là sẽ bị phái ra bên ngoài.
Hơn nữa bình thường Tiểu Hứa cũng rất quan tâm tới cô.
“Tôi phát hiện bình thường cậu rất thoải mái với người quen, nhưng vừa tới nơi có rất nhiều người lại vô cùng im lặng.

Mọi người đều là đàn ông, quá yên tĩnh không hợp với tập thể đâu, như vậy sau này không có lợi cho cậu.” Tiểu Hứa nghĩ tới chuyện ở căn cứ hôm nay có người bàn tán về Phong Lăng, nghĩ mình nên kín đáo nhắc nhở cậu ta chú ý tới việc giao lưu với các thành viên khác một chút.
Phong Lăng cong môi: “Không sao, bình thường có mấy người A K nói chuyện với tôi là được.

Còn những người khác, không ai có thể được lòng tất cả mọi người được.

Tôi cũng không cần tất cả mọi người thích tôi, không phục thì thi đấu trên sân huấn luyện.

Tôi cũng không thèm có bất cứ quan hệ giao tiếp dư thừa nào với loại người đánh không lại mà cứ nói xấu sau lưng người khác.”
Chuyện này…
Loại người bụng dạ hẹp hòi kia đúng là không thích hợp để qua lại nhiều.
Lời này của Phong Lăng thô nhưng mà thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui