Nam Hành nghe thấy cô càm ràm như vậy liền buông cô ra luôn.
Phong Lăng nhanh chóng lùi về sau một khoảng, như thể sợ anh lại táy máy tay chân với mình.
Nam Hành nhìn vẻ mặt như đang phòng bị của cô một lúc lâu, ánh mắt lạnh dần.
Phong Lăng là con trai, mười sáu mười bảy tuổi bắt đầu biết yêu nên cảm nắng mấy cô bạn dễ thương cùng tuổi cũng không phải chuyện gì lạ.
Thậm chí, đến cả một người thường ngày lạnh lùng như Phong Lăng khi đối diện với cô cháu gái của bà Phong cũng nhẫn nại hơn nhiều.
Đây là chuyện vô cùng bình thường.
Nam Hành không cảm xúc đi đến khu thương mại họ đang đỗ xe.
Phong Lăng cũng đi theo, không để ý đến Tần Thư Khả đang tha thiết ngóng trông ở sau lưng cô nữa.
Cô phải chạy vội theo mới đuổi kịp người đàn ông cao ráo chân dài kia, rồi bỗng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh: “Căn cứ cũng có quy định rõ ràng về đời sống cá nhân của các thành viên, chắc không cần tôi phải nhắc lại cậu đâu nhỉ.”
Giọng nói lạnh như băng của người đàn ông khiến Phong Lăng nghi ngờ phải chăng Lệ lão đại thật sự có ý gì đó với cái cô Tần Thư Khả kia, nên mới thấy ghét mình vì làm đá cản chân giữa hai người.
“Khụ.” Phong Lăng biết vậy nên cũng áy náy theo sau anh, đáp: “Đúng là tôi chưa xem quy tắc liên quan đến đời sống cá nhân, lão đại đang nói đến quy tắc nào?”
Người đàn ông kia không quay đầu lại: “Chưa đủ mười tám thì không được yêu đương, không được nảy sinh vướng mắc tình cảm nào với người ngoài căn cứ trừ cha mẹ người thân.”
Một câu lạnh buốt ấy truyền thẳng vào tai Phong Lăng, Phong Lăng run lên, giương mắt nhìn về bóng lưng hững hờ của người đàn ông kia.
Nam Hành hoàn toàn không thèm để ý đến người sau lưng đang bị bỏ lại rất xa mà đi thẳng về khu thương mại.
Mãi đến khi lên xe ngồi, phải chờ thêm mười phút nữa thì Phong Lăng mới lề mà lề mề đến nơi.
Lúc mở cửa xe ngồi vào xong xuôi, người đàn ông ngồi ghế lái chính cũng chẳng nói chẳng rằng mà khởi động máy.
Thường thì tiếng nổ máy của Hummer cũng không lớn lắm, nhưng lúc này đây, có lẽ vì người đàn ông kia bỗng tăng sức đạp nên trong chớp mắt tiếng xe rít lên inh ỏi, sau đó “vụt” một tiếng phóng thẳng ra khỏi bãi đậu xe của khu thương mại.
“Lề mề tận mười phút, làm gì ở sau đó?”
Người đàn ông lái xe, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, giọng vẫn lạnh băng.
“Chuông điện thoại của tôi reo, trước đó AK có gọi một lần nhưng tôi không bắt máy, anh ta lại gọi thêm lần nữa, kết quả bị Tần Thư Khả đuổi theo cướp lấy điện thoại.
Cô ấy lấy điện thoại của tôi điện vào số mình, sau đấy lưu số của tôi vào máy.” Phong Lăng thẳng thắn đáp lời: “Bởi vì cô ấy là con gái, thêm việc tính tình cũng không thuộc dạng vừa, tôi điện thoại của phải hơi tốn công sức mới lấy được cô ấy để xóa số mình đi, vì thế mới đến muộn.”
Lúc nghe đến đoạn Tần Thư Khả cướp điện thoại của cô rồi còn tự ý lưu số lại thì ánh mắt của người đàn ông đang lái xe kia lạnh đến mức gần như có thể khiến không khí trong xe đông cứng thành băng.
Nhưng khi nghe thấy Phong Lăng nói đã xóa số đi rồi thì ánh mắt ấy mới hơi dịu lại.
Lúc trở về căn cứ đã là hơn mười giờ tối, sau khi tạm biệt Nam Hành, Phong Lăng liền chuẩn bị trở về chỗ ở trước.
Kết quả lại bị người đàn ông ở phía sau gọi lại: “Đợi đã.”
“Lão đại còn chuyện gì sao?”
“Chúng ta ở cùng tầng, lát nữa về chung đi, giờ đi với tôi đến phòng họp trong căn cứ đã.” “Vâng.”
Thấy dáng vẻ dù là đang ở trong hay ở ngoài đều dùng thái độ giải quyết việc công của Phong Lăng, Nam Hành lại liếc cô một cái, vừa lúc Phong Lăng cũng đang nhìn anh.
Nhưng kể từ khi cô vô tình nghe được lời thừa nhận của anh, ánh mắt cô đã không còn lạnh lẽo đến mức bài xích như trước nữa, mà hoàn toàn đối đãi với anh như một lão đại tôn kính và là lãnh đạo của căn cứ.
Nam Hành vừa đi đến phòng họp của căn cứ vừa nghiêng đầu châm thuốc hút, đồng thời cất tiếng nói: “Năm người các cậu huấn luyện thêm một tháng nữa, một tháng sau nếu thành tích súng trường và xạ kích xuất sắc vượt trội thì có thể tiến hành khóa huấn luyện súng ngắm xa thật sự.
Mấy ngày huấn luyện vừa rồi, cậu có ý kiến gì với bốn người còn lại không?”
Phong Lăng vừa đi cạnh anh vừa đáp: “Ý kiến của tôi?”
“Năm người các cậu đều sẽ được hỏi đáp riêng như thế này.
Tuy năm người tự tạo thành một đội bắn tỉa, nhưng đồng thời cũng là đối thủ của nhau trong một giai đoạn.
Chỉ có người xuất sắc hơn bốn người còn lại mới được coi trọng, cũng sẽ có khóa học một kèm một đội.
Ở phương diện súng ngắm xa này, không phải ai cũng có thể dễ dàng khống chế được.
Sở dĩ bây giờ chưa để các cậu tiếp xúc trực tiếp với súng ngắm cũng là vì phải đợi đến lúc năm người các cậu đều đạt được yêu cầu.”
Nói đến đây, Nam Hành kẹp thuốc đưa lên bên môi ngậm lấy rồi híp mắt, thuận tiện mở cúc tay áo ra, sau đó lại xắn ống tay áo của trang phục chiến đấu đen tuyền lên cao, để lộ ra một vết sẹo lờ mờ không quá rõ ràng nhưng lại chiếm diện tích rất lớn.
Trước đây Phong Lăng không chú ý lắm, vết sẹo ở chỗ như thế cũng khó phát hiện, đây là lần đầu tiên cô thấy vết sẹo trên tay của anh, không ngờ nó lại lớn đến thế.
“Đây chính là hậu quả khi chưa quen với súng trường và chưa đạt chỉ tiêu ở các hạng mục mà đã tự ý xách súng ngắm đi thể hiện đấy.” Nam Hành cứ để lộ một cánh tay như thế, tay kia thì lấy điếu thuốc xuống, vừa đi vừa thản nhiên nói: “Năm mười hai tuổi, tôi tự cho mình lớn lên trong căn cứ XI từ nhỏ, thứ nào cũng chơi được hết.
Đến lúc tôi muốn thử súng ngắm, vì vẫn chưa luyện được kỹ thuật bắn súng chính xác, hơn nữa cũng không biết làm sao để phòng ngừa nguy hiểm khi phía sau súng bốc cháy, cho nên khi lẻn vào kho súng ống, trộm cây súng bắn tỉa mà thầy tôi hay dùng ra nã thử hai phát, phía sau thân súng bỗng bốc cháy, thế lửa phun trực tiếp từ sau ra khiến tay tôi bị thương ngay vị trí liền kề với báng súng.”
Nam Hành lại thuận tay kéo ống áo xuống rồi nói: “Lúc trước chỉ có thể công nhận là tôi tốt số, vì không biết dùng súng ngắm nhưng vẫn bắn bừa được đạn ra ngoài.
Nếu đạn không được xếp đúng vị trí thì nó sẽ bắn ra từ phía sau xuyên thẳng qua cánh tay tôi, cũng đồng nghĩa với việc phế bỏ một cánh tay.” Cùng lúc đó anh lại lạnh lùng nhếch môi lên: “Vết bỏng do súng không giống với mấy vết thương ngoài da khác.
Cho dù nhà họ Lệ có bản lĩnh hơn nữa, mời được các bác sĩ từ khắp nơi trên thế giới đến trị liệu thì cuối cùng cũng chỉ có thể khiến miệng vết thương trông dữ tợn này mờ đi.
Nhưng khi nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được lớp da mới khác màu với nước da sẵn có.
Cho dù không phải sẹo lồi, từ đó đến nay cũng không gây ra ảnh hưởng gì, nhưng bài học chưa am hiểu tường tận mà đã táy máy động vào các loại súng ống cỡ lớn năm mười hai tuổi, cả đời này tôi cũng không quên được.”
Phong Lăng lại liếc nhìn cánh tay đã thả ống áo xuống của anh: “Vì thế, thường ngày lão đại nghiêm khắc huấn luyện bọn tôi thật ra là đang lo cho an toàn tính mạng của bọn tôi, không muốn bọn tôi phải chịu bất cứ vết thương nào không đáng có.
Anh thà bắt chúng tôi tập luyện, tăng cường khả năng chịu đựng của cơ thể từng chút một, cũng không muốn sau này chúng tôi lại bỏ mạng một cách vô ích ở một thời điểm nào đó hoặc ở một nhiệm vụ nào đó đúng không?”.