Phong Lăng đi giày vào, vừa mới đi ra ngoài được vài bước, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến gần vang lên từ bên trong cánh cửa.
Trong vô thức, cô không hiểu sao bản thân mình lại có cảm giác như bị thiêu đốt ở phía sau lưng.
Ngay lúc cô đang muốn rảo bước nhanh về phòng của mình thì bất ngờ nghe thấy âm thanh vô cùng dứt khoát truyền tới từ cánh cửa phía sau: “Cạch...”
Phong Lăng đột nhiên dừng lại, không khỏi quay đầu nhìn cánh cửa phòng của Lệ lão đại, hình như lúc nãy cô không nghe nhầm? Lão đại khóa trái cửa lại rồi!
Cô đã làm chuyện gì khiến lão đại ghét cay ghét đắng đến mức phải khóa trái cửa trong vòng một nốt nhạc như vậy?
Trong lúc Phong Lăng ngây người ra, không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì thì Nam Hành ủ rũ bước vào trong phòng tắm.
Anh đóng sầm cửa phòng tắm lại, mở vòi hoa sen.
Trong đêm mưa đầu Thu, anh liều mình để dòng nước lạnh tuôn xối xả trên cơ thể.
Tắm đến khi cả cơ thể ngập trong hơi lạnh, anh mới vác bộ mặt lạnh lùng bước ra.
Ngay khi Nam Hành định đi lấy thuốc lá, ánh mắt anh đột nhiên lướt thấy tấm đệm lót chưa kịp cất vào ở trên sàn.
Anh đi qua đó, cúi người xuống, chuẩn bị nhặt chiếc đệm lót lên, nhưng trên tấm lót đệm dường như vẫn còn vương lại mùi thơm mơ hồ của ai đó.
Đó là một loại mùi hương cơ thể rất nhạt, không biết nên diễn tả như thế nào.
M* nó, một thằng con trai lại có mùi cơ thể thơm đến vậy sao?
Lệ Nam Hành nhìn miếng đệm lót dưới đất một lần nữa, thẳng tay cuộn nó vào rồi vứt sang một bên, xong lại cúi nhìn “cậu em” lại hơi ngóc đầu lên của mình.
Anh lạnh lùng mím môi, sau đó xoay người cầm bao thuốc lá rồi mở cửa sổ, đi thẳng ra ban công.
Vào ban đêm căn cứ XI vô cùng yên tĩnh.
Bình thường trên tất cả các bãi tập đều vang lên tiếng hô khẩu lệnh, tiếng huấn luyện đấu súng, vào lúc này lại không còn nữa.
Im lặng đến nỗi dường như có thể nghe thấy được cả tiếng thét gào của núi cao rừng xa.
...
Đã ba tháng kể từ lần Phong Lăng bị thương phải nằm viện, tiết trời đã bước sang mùa Đông, thành viên tại căn cứ vẫn mặc đồng phục chiến đấu màu đen như mùa Hè để không ảnh hưởng đến động tác khi huấn luyện, chỉ quấn một lớp vải dày như băng bảo vệ trên đầu gối và khuỷu tay để tránh bị cóng.
Thế nhưng trong lúc huấn luyện, có rất nhiều bài vận động mạnh, nên cho dù thời tiết có xuống âm vài độ cũng vẫn đổ mồ hôi như thường.
Sự tôi luyện bản thân từ tháng này qua năm nọ đã khiến mỗi thành viên tại đây đều có được sức khỏe rất tốt, không dễ bị cảm lạnh.
Bao gồm cả Phong Lăng, ngoại trừ sự cố du thuyền bị phát nổ lần trước, cô chưa bao giờ mắc bệnh.
Hơn nữa, từ sau khi trở về căn cứ, trong ba tháng này cô vẫn luôn nắm vững các bài huấn luyện.
Suốt ba tháng nỗ lực, hiện tại cô và AK cùng với ba người khác đã được nhận súng bắn tỉa mà căn cứ phân phát cho bọn họ, đồng thời cũng học được những kỹ năng cơ bản để kiểm soát súng bắn tỉa.
Bởi vì Kiều Phỉ nhận ra được Phong Lăng thật sự muốn giấu giới tính của bản thân đến cùng, ban đầu ít nhiều gì anh ta vẫn quan tâm đặc biệt đến cô, nhưng về sau thái độ của Phong Lăng quá rõ ràng, anh ta cũng dần dần không xem cô như người đặc biệt nữa.
Có điều trong mỗi đợt huấn luyện bắn súng, lúc dạy bốn người khác thì anh ta đều đứng ở phía sau tay nắm tay hướng dẫn, thậm chí còn chỉnh phần lưng eo cho họ, mà lúc hướng dẫn cho Phong Lăng thì phải giữ khoảng cách thích hợp, không thể tùy tiện nắm tay ôm eo được.
Dù sao cô cũng là một cô gái...
Mặc dù anh ta rất thích nhưng tính cách của Phong Lăng lại quá lạnh lùng, luôn thể hiện rõ thái độ của bản thân, cho dù anh ta có động lòng thì đến cơ hội tiến gần Phong Lăng thêm một bước cũng không có.
Điều quan trọng hơn là Lệ lão đại vẫn hay đứng bên cạnh để giám sát, một ánh mắt tùy tiện thôi cũng có thể đông chết người.
...!Năm rưỡi chiều, trên bãi tập đầy băng tuyết liên tục vang lên tiếng súng.
Phong Lăng là người cuối cùng nâng chiếc súng bắn tỉa nhắm bắn tấm bia cách khoảng ba trăm mét.
Với khoảng cách xa như vậy, cô cũng là người duy nhất trong số năm người có thể bắn trúng vào hồng tâm.
Vừa nhìn thấy cô nhắm trúng vào mục tiêu cách đó hơn ba trăm mét, AK không dám tin vào mắt mình, buông chiếc súng bắn tỉa trong tay xuống, đưa mắt nhìn Phong Lăng: “Đ** m*, được phết đấy! Lần trước Huấn luyện viên Kiều đã nói rồi, rất nhiều người sau một năm cầm súng bắn tỉa cũng chưa chắc đã có thể bắn trúng hồng tâm ở cự li ba trăm mét, cậu mới cầm súng được bao lâu chứ? Cậu muốn lấy thành tích huấn luyện đè chết bốn người chúng tôi hả!?”
Phong Lăng đặt súng xuống, lạnh lùng nhìn về phía bia đạn ở xa: “Trùng hợp thôi, nếu bắn lần nữa có lẽ sẽ trật.”
“M* nó, đợi tháng sau thi súng bắn tỉa mà tôi có thể may mắn được như cậu thì lão đại cũng không đến nỗi mỗi lần gặp là mỗi lần đạp tôi vì rèn mãi không thành!” Tam cười giễu, lại liếc nhìn biểu cảm không lạnh không nhạt của Phong Lăng: “Sao cậu tìm được đích ngắm thế? Đây là ba trăm mét đấy chứ không phải một trăm mét đâu!”
“Đúng đấy, ban nãy khi chúng ta cầm súng, Lệ lão đại nghiêm túc nói rằng chúng ta phải tĩnh tâm, không thể nóng vội.
Bởi vì khi vượt qua một trăm mét, cứ mỗi lần kéo khoảng cách xa hơn mười mét đều là thử thách vô cùng khó khăn, kết quả cậu còn dễ dàng bắn trúng hồng tâm ở khoảng cách ba trăm mét.
Rõ ràng trong đội bắn tỉa này chỉ cần giữ lại một mình cậu là được, bốn người bọn tôi vẫn nên về đội Một để đánh cận chiến cho rồi!” AK vừa cười vừa bước thẳng về phía Phong Lăng, vỗ lên vai cô: “Đến đây, bắn thêm phát nữa cho tôi xem.
Dù sao hôm nay lão đại cũng đang họp không có mặt ở đây, tôi tạm thời bái cậu làm sư phụ, mau dạy cho tôi làm sao có thể dễ dàng tìm được điểm ngắm như cậu đi.”
Phong Lằng lườm anh ta, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta buông tay ra.
Bao năm ở gần nhau, quả thật AK đã vô cùng quen thuộc rồi, anh ta không những không buông tay, ngược lại còn dựa nửa người trên vào vai cô, ánh mắt tỏ ý thúc giục Phong Lăng mau bắn thêm phát nữa: “Nhanh lên chút, các anh đang đứng xem đây này!”
Vừa nói, anh ta vừa vòng tay ra sau, quàng lên cổ cô, sau đó ghé sát lại nói: “Tên nhóc nhà cậu gầy thế này, tôi nghi ngờ không biết làm sao cậu có thể chống đỡ được phản lực của súng bắn tỉa?”
Phong Lăng đang định lên tiếng bỗng cảm thấy một lực mạnh truyền đến từ phía sau người, vốn dĩ AK đang ôm lấy cô như hai anh em lại bị ai đó đẩy ra, anh ta nghệt mặt ra nhìn Kiều Phỉ không rõ đã đi đến từ lúc nào, hỏi: “Phó huấn luyện viên Kiều?”
Kiều Phỉ liếc anh ta một cái: “Vừa rồi làm cái gì đấy?”
AK nghĩ nửa ngày trời cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì mà bị phó sĩ quan đẩy mạnh như thế, anh ta nhìn khuôn mặt cũng đần thối ra không khác gì mình của ba người khác, rồi lại nhìn sang Phong Lăng - người luôn giữ bộ mặt thờ ơ đứng ngoài mọi chuyện, ho khụ một tiếng rồi quay đầu nói: “Kiều, anh Kiều, em có làm gì đâu...”
Thường ngày, tính khí của Kiều Phỉ có thể xem là tương đối dễ gần, trừ những lúc huấn luyện trên bãi tập, mọi người đều thích gọi anh ta là “anh Kiều”.
AK lại cứ không mang theo não của mình gọi như thế, kết quả sắc mặt của Kiều Phỉ không hề giãn ra, giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo: “Bớt ôm ấp ở trong đội đi.
Hôm nay lại có người tới căn cứ đấy, đừng có làm ảnh hưởng đến hình ảnh của đội bắn tỉa.”.