Đêm khuya vắng vẻ, lặng thinh, kẻ ngồi trên ghế, người nằm trên giường, chẳng ai nói lời nào.
Chủ yếu là dù Lệ Nam Hành nói cái gì thì Phong Lăng cũng không thèm để ý, một lần rồi lại hai lần, cuối cùng người đàn ông kia cũng sĩ diện nên im lặng theo, không nói gì nữa, để mặc cô ngồi ở đấy.
Kết quả, qua nửa đêm, Lệ Nam Hành mở mắt ra, thấy Phong Lăng vẫn đang ngồi ở đó, đợi một lúc lâu mà chẳng thấy cô nhúc nhích gì cả, có lẽ cô đã ngủ thiếp đi ở trên ghế rồi.
Lệ Nam Hành đứng dậy xuống giường, chậm rãi đi đến bên cạnh ghế tựa, anh rũ mắt xuống nhìn thì đúng là thấy Phong Lăng đã nhắm mắt lại ngủ được một lúc.
Anh lại nhìn quần áo dày, nặng trên thân thể và cái mũ cỡ lớn trùm trên đầu cô.
Với tính cảnh giác của Phong Lăng, nếu bây giờ anh bế “cậu ấy” lên giường thì chắc chắn “cậu ấy” sẽ tỉnh dậy.
Nhìn tư thế ngủ của “cậu ấy”, cho dù vẫn ngủ được một giấc nhưng sáng sớm mai tỉnh dậy, cổ của “cậu ấy” sẽ rất nhức mỏi.
Lệ Nam Hành thở dài, xoay người về giường, cầm một cái gối rồi quay lại chỗ của Phong Lăng, anh nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, nhét cái gối mềm mại vào vị trí sau cổ.
Sau khi đám bảo rằng Phong Lăng được thoải mái hơn một chút khi kê gối thì anh mới buông tay.
...
Tuy Lệ lão đại đến còn mang theo lộc ăn cho bọn họ, thế nhưng cũng đồng nghĩa chuỗi ngày lười biếng của đám thanh niên đã chấm dứt.
Sáng sớm ngày hôm sau là buổi tập hợp, huấn luyện lần đầu tiên sau khi cả bọn đến núi Rogers.
Thời tiết rét lạnh khiến cho mặt mũi của cả đám đều ửng đỏ, quan trọng là bọn họ còn không được phép mặc đồ chống lạnh, ngay cả Phong Lăng cũng thế, không ai là ngoại lệ.
Dựa theo yêu cầu của Lệ lão đại, điều này là để giúp cơ thể họ không bị bệnh khi sống quá lâu trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp như thế này, nên mỗi ngày, họ nhất thiết phải tăng cường huấn luyện khả năng chịu đựng giá lạnh.
Buổi huấn luyện đầu tiên chỉ yêu cầu bọn họ cởi đồ chống rét, còn bên trong thì được mặc áo lông, đứng trong gió tuyết xem như là huấn luyện.
Buổi tập hôm sau, tất cả phải cởi cả áo lông ra, đứng sừng sững trong gió tuyết một tiếng chỉ với một chiếc áo ba lỗ.
Loại huấn luyện vừa khổ vừa lạnh trông như không dành cho con người như thế này đều đã có trong quân đội của mỗi quốc gia.
Trong quân đội đã có nhưng căn cứ XI ở thuộc Los Angeles có thời tiết nóng bức nên nhiều năm qua, họ chưa từng được tiếp xúc với nhiệm vụ ở khu vực cực lạnh như nơi đây.
Vì thế về phương diện huấn luyện chịu đựng giá lạnh, họ vẫn chưa được huấn luyện một cách phù hợp.
Theo ý của Lệ lão đại, nhân lúc điều kiện ở chỗ này "tốt" như thế, vừa hay có thể làm một khóa huấn luyện khả năng chịu lạnh cho bọn họ.
Cả đám người đều thầm gào, than, nhưng chẳng ai dám mở miệng, thốt ra một câu than thở nào.
Dù sao theo lão đại sẽ có thịt ăn, nếu họ thật sự bị lạnh làm ngu người hay lạnh đến mức sinh bệnh thì chắc chắn lão đại sẽ chịu trách nhiệm, họ chẳng có gì để lo lắng.
Trải qua ba ngày huấn luyện khả năng chịu lạnh, tuy lúc mới bắt đầu, mọi người đều chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, trên lông mi cũng đóng từng mảng sương giá dày, nhưng sau đó, hôm nay, bọn họ có thể ra khỏi lều mà không cần mặc đồ chống lạnh, cũng đã không còn sợ lạnh như lúc mới đến đây nữa.
Ba ngày huấn luyện trôi qua, ở đây, Lệ Nam Hành cũng không tàn nhẫn như hồi ở trong căn cứ, anh cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày.
Nhân cơ hội nghỉ ngơi hai ngày, mọi người vẫn cố chấp đi tìm sông để bắt cá, đặc biệt là loài cá có lớp thịt vừa dày vừa nhiều, cực kỳ tươi ngon được bắt trong lòng sông bên dưới lớp băng do chính miệng người sống ở phương Bắc từ bé là Đại Bân thốt ra khiến cả đám thèm chảy nước miếng.
Dù gì họ cũng không có việc để làm nên cả đám liền kéo nhau đi tìm.
Phong Lăng vốn không muốn đi nhưng ngay đến cả Lệ Nam Hành cũng đã bị bảy người kia kéo đi, nếu Phong Lăng không chịu đi nữa thì khác người quá.
Cô đành phải theo đám người kia ra ngoài tìm sông kiếm ăn.
Thật ra ở xung quanh miệng núi Rogers này, ngoại trừ sông băng cũng có không ít các đường sông khác, nhưng mấy ngày trước, lúc bọn họ xuống tìm, cả đám đều đã đi ngược hướng.
Bây giờ rút kinh nghiệm, lần này họ đều mang cả bản đồ điện tử và la bàn, sau khi tìm được vị trí dòng sông thì bắt đầu nghiên cứu làm sao đục thủng lớp băng dày đặc này.
Tầng băng ở đây dày hơn rất nhiều so với băng ở trên núi, bọn họ cũng không có dụng cụ chuyên dụng để đục thủng băng trên sông.
Với độ dày thế này, phương pháp dùng muối làm tan băng cũng không có bao nhiêu tác dụng, hơn nữa còn tốn rất nhiều thời gian.
Thế nhưng, may là họ đông người, túm năm tụm ba tìm một chỗ cố định trên dòng sông rồi thay phiên nhau đục băng.
Khoảng hơn hai giờ đồng hồ, rốt cuộc lớp băng dày đặc cũng bị đục vỡ không ít, nằm phía trên băng, kề sát vào cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe thấy được nước chảy ở phía dưới.
"Tiếp tục đi! Tiếp tục đi! Sắp bắt cá được rồi!" Tam Bàn rất hưng phấn, anh ta nghe được tiếng nước chảy là lập tức cầm dụng cụ lên miệt mài đục tiếp.
"Cẩn thận một chút, vì chúng ta đục quá mạnh nên các lớp băng xung quanh đây đã có vài chỗ bị nứt rồi.
Bây giờ, cậu tiếp tục mạnh tay như thế thì coi chừng lớp băng trước mặt này còn chưa bị đục thủng thì mấy chỗ khác đã nứt ra rồi đấy.
Thế thì nguy hiểm lắm!" Có người ở bên cạnh nhắc nhở."Không sao đâu, băng dày cỡ này thì đục nửa ngày cũng không đục thủng được đâu, nếu mà băng thật sự dễ vỡ như vậy thì chúng ta đã...!A!!"
Lúc đang nói chuyện, Tam Bàn vẫn cầm dụng cụ, đục mạnh xuống một cái.
Sau cú đục này, anh ta còn chưa hết hưng phấn thì lớp băng đã có vết nứt, trong nháy mắt, thân thể béo tốt đã rơi xuống khe nứt.
"A a a a a cứu mạng!!!"
"Cẩn thận!!"
Một đám người vọt tới, nhưng ngay thời điểm cả đám vừa chạy đến, họ phát hiện lớp băng xung quanh đây cũng đã lan tràn vết nứt, nếu như tất cả đều đi qua thì có lẽ cả mảng băng lớn đều sẽ bị vỡ ra hết.
Tam Bàn đã rơi xuống dòng nước lạnh giá, hai tay anh ta vịn chắc vào tảng băng bên cạnh, miệng hét lên cầu cứu.
Trong lúc mọi người ở xung quanh còn đang chần chừ thì chưa đến năm giây, tay của Tam Bàn cũng đã bị lạnh đến mức không chịu được nữa, anh ta tuyệt vọng hét to một tiếng, rồi từ từ trượt tay xuống.
"Tam Bàn!" Phong Lăng thấy đã không kịp nữa, vội vàng muốn xông tới thì lại có một người lẹ chân hơn cô, lao tới, giơ tay nắm chặt lấy tay của Tam Bàn.
"A...!A a a...!Lão đại...!Lão đại cứu tôi với!" Tam Bàn sợ đến mức sắp bật khóc thành tiếng đến nơi, giương mắt lên thấy người lao đến là Lệ Nam Hành thì anh ta lập tức gào khóc thảm thiết như thể thấy được cứu tinh vĩ đại nhất của đời mình: "Lão đại, tôi không muốn chết cóng ở dưới này đâu a a a...!Lão đại...!Cứu tôi với...!A..."
"Câm miệng!" Sắc mặt Lệ Nam Hành rất khó coi, cân nặng của Tam Bàn quả thực không phải ở thứ mà người thường có thể chịu đựng được, huống chi bây giờ, anh chỉ hoàn toàn dựa vào sức ở cổ tay, chân mày anh nhíu lại, Lệ Nam Hành quay đầu nói với đám người đang định xông đến đây: "Đừng qua đây, quá nhiều người quá sẽ khiến lớp băng vỡ ra, đứng ở phía sau kéo tôi."
"Vâng!"
Phong Lăng cũng theo mọi người ra phía sau, dốc sức kéo hai người kia lên, nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào phần cổ tay Lệ Nam Hành đang dùng lực kéo Tam Bàn.
Chưa đầy nửa tháng trước, cổ tay của anh đã từng bị thương, bác sĩ đã cẩn thận dặn anh không được dùng sức ở phần này trong khoảng thời gian ngắn nhưng bây giờ, anh không chỉ đang dùng sức mà còn đang nắm chặt tay của Tam Bàn, chịu sức ép hơn một trăm bốn mươi cân của Tam Bàn!
Ánh mắt Phong Lăng run rẩy, thể trọng của cô được coi như là nhẹ nhất trong đám người ở đây, lớp băng kia có thể chịu được thêm sức nặng của cô.
Vì thế, cô lập tức thả tay ra, nhanh chóng vọt đến bên kia!.