Lúc tàu Trần Gia Hòa đến ga, Lục Vọng gửi tin nhắn cho cô, muốn cô báo bình an cho anh, cô ngoan ngoãn làm theo.
Bởi vì Trần Gia Hòa biết, cho dù cô nổi nóng đùa giỡn, không để ý tới Lục Vọng, anh cũng sẽ không đặc biệt chạy đến hỏi cô làm sao vậy, sau đó lại an ủi cô.
Lần cuối cùng, cô tham lam lần cuối cùng.
Giả vờ họ là bạn trai và bạn gái, bạn gái đi công tác đến nơi khác, bạn trai ở xa lo lắng cho bạn gái.
Trần Gia Hòa nghĩ, cô cứ mặt dày như vậy, ở nơi anh không nhìn thấy, trong thời khắc bất luận là kẻ nào cũng không thể nào biết được, rốt cuộc cô cũng lột sạch chính mình.
Bên trong vặn vẹo lại tham lam, nhát gan lại nhu nhược, cô để chúng tùy ý lớn mạnh, đem một tia lý trí cuối cùng của cô cắn nuốt.
Cô thật sự quá đáng thương.
Nhà ga người qua kẻ lại, Trần Gia Hòa nhìn theo đám đông vào thang máy.
Mùa thu ở Bắc Kinh rất lạnh, lúc Trần Gia Hòa đi không mang theo nhiều quần áo lắm, giờ phút này trên người chỉ mặc một chiếc áo len và quần jeans, có vẻ hơi đơn bạc.
Đi từ ga tàu điện ngầm ra, Trần Gia Hòa liền kéo vali đi về trường học, dọc theo đường đi, cô mím chặt môi, mãi cho đến khi về đến ký túc xá, bạn cùng phòng nhìn thấy người biến mất mấy ngày nay, nhao nhao tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó vui mừng chào đón cô trở về.
Trần Gia Hòa không có tâm tình gì, chỉ nói qua loa với các cô vài câu rồi đi ngủ.
Nói chuyện phiếm với Hứa Nhất Nặc là một ngày sau khi Trần Gia Hòa trở về.
Chắc là Lục Vọng đã nói với Hứa Nhất Nặc.
Đối phương trực tiếp gọi một cuộc gọi video tới, Trần Gia Hòa nhận máy, mặt cô không có chút cảm xúc nhìn thẳng màn hình điện thoại di động, “Làm sao vậy?”
Hứa Nhất Nặc cẩn thận quan sát vài giây mới mở miệng, “Lo lắng cho cậu!”
“……”
Hai người lại tán gẫu vài câu có không có, Hứa Nhất Nặc buộc Trần Gia Hòa gửi cho cô chụp ở Quảng Châu, nói là mở rộng kiến thức, coi như là người đã từng đến Quảng Châu.
Trần Gia Hòa cảm thấy không có gì, cô ấy muốn thì cô đưa cho cô ấy.
Phút cuối cùng, Hứa Nhất Nặc lại hỏi một câu: “Còn có một chuyện nữa, chỉ là đêm qua… Cậu có xem Lục Vọng phát trong vòng bạn bè không?”
Lục Vọng phát trong vòng bạn bè?
Trần Gia Hòa lắc đầu, “Không có, hôm qua quá mệt mỏi, ngồi tàu cả ngày.
”
“……”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Trần Gia Hòa vẫn cầm điện thoại di động đến, tắt giao diện video.
Cô vào vòng bạn bè, tin nhắn mới nhất hiển thị trên đó chính là của Lục Vọng gửi đến.
8 giờ 47 phút tối.
Khi tàu đến nhà ga, cô đã gửi một tin nhắn nói với anh rằng cô đã về đến an toàn.
8 giờ 50 phút tối, anh đã phát tin này trong vòng bạn bè.
【Chính thức thông báo, của tôi / Trái tim / Trái tim / Trái tim】
Phía dưới dòng trạng thái, là Lục Vọng và Chu Minh Nhã chụp ảnh chung, hai người dựa sát vào nhau ôm nhau, nụ cười xán lạn, dựa lưng vào lan can, phía sau là ánh đèn neon lập lòe, những tòa nhà cao vót, những vì sao lấp lánh.
Trần Gia Hòa nhìn hết lần này đến lần khác, cô giống như choáng váng, vẫn là Hứa Nhất Nặc gọi cô, lúc này mới kéo Trần Gia Hòa trở về hiện thực.
Cô lại giật mình vài giây, sau đó mới bất giác tắt giao diện cuộc gọi video.
Vừa rồi Hứa Nhất Nặc nhìn thấy rõ ràng biểu hiện của cô, giờ phút này bốn mắt nhìn nhau, cũng có vẻ hơi xấu hổ, không biết nên nói cái gì mới được, nếu như chỉ là an ủi thì không liên quan; nhưng nếu không an ủi, dường như cũng không thích hợp lắm.
Có lẽ cũng vì mấy ngày nay vòng bạn bè của Lục Vọng được cập nhật khá thường xuyên, mọi người cũng đều biết chuyện anh đã có bạn gái, sau đó lớp trưởng dẫn đầu trong nhóm, hỏi mọi người kỳ nghỉ này có muốn tụ tập một chút hay không.
Ủy viên học tập trong nhóm đã thực hiện một cuộc bỏ phiếu nhỏ, tất cả mọi người đều đồng ý.
Trần Gia Hòa có chút ngoài ý muốn, lần trước lúc sau, nàng cảm thấy Lục Vọng về sau cũng nên sẽ không lại tham gia như vậy lớp tụ hội, không nghĩ tới đối phương cư nhiên đồng ý.
.