Cận Duy Nghi tỉnh lại theo tiếng còi tàu, phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh. Tàu mở rất vững, lại rất nhanh, chén nước đặt lên bàn, mặt nước vẫn yên lặng như gương. Cô theo dòng người xuống tàu, cả ngày kiểm tra tài chính, nếu mở đầu ra, chắc giờ đang đầy tràn các loại số liệu biểu đồ.
Cô hơi ngửa đầu lên, khẽ đứng lại dưới đường hầm, hai tay ôm trước ngực. Đối diện sân ga có rất nhiều người đứng quây lại, phía sau chiếc tàulửa dang dừng, hình như có lãnh đạo đang phát biểu. Biểu ngữ màu đỏ thẫm, chữ in màu trắng. Nhiếp ảnh gia mang theo máy móc, đảo quanh đám người.
"Tạm biệt các tình nguyện viên tây bộ, tạm biệt các thanh niên nhiệt huyết vì quốc gia!"
Giọng điệu của lãnh đạo vang lên, những lời này coi như kết thúc, làm dội lên một tràng pháo tay.
Duy Nghi vẫn đứng ở chỗ cũ, những người cùng xuống tàu đã đi hết. Sân ga trống vắng lạnh lẽo, chỉ còn lại một người vẫn đứng nhìn tàu hỏa từ từ chuyển động, còn có một cậu con trai cuối cùng, ôm bó hoa tươi, đứng trên bậc thang, vẫy vẫy tay về phía đám người.
Hàng năm luôn có người mang theo lý tưởng và sự nhiệt tình bước khỏi tháp ngà, lại không hề do dự chui qua một loạt đường hầm, bước trên vùng đất xa xôi lạ lẫm.
Duy Nghi cảm thấy mình là người lương thiện, song khi đó, cô không thẻ nào nghĩ ra, hoang mang hỏi lại hắn: "Vì sao?"
Cha mẹ hắn đều là giáo viên trong thị trấn nhỏ, lương lậu bạc bẽo. Còn chuyên ngành của Hoắc Cảnh Hành đang hot, rất nhiều đơn vị trực tiếp bỏ qua hội chợ nghề nghiệp tìm tới học viện bọn họ, muốn thu lấy toàn bộ sinh viên trong khoa, lương bổng cũng ở mức nhất nhì trong số những người tốt nghiệp. Mà những sinh viên tài năng buông bỏ công việc, đến làm nghiên cứu sinh ở trường khác, nghe nói là chỉ cần theo giáo sư tùy tiện chọn lấy một cái đề tài, phí sinh hoạt cũng sẽ được bào đàm.
Về tình hay về lý, hắn đều không nên báo danh tham gia kế hoạch Tây bộ. Cô không phản đối hắn làm việc có ý nghĩa vì quê hương đất nước, song "tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ", sau mái nhà nhỏ mới đến mái nhà lớn chứ. Còn hắn chỉ khẽ nhíu mày, đỡ lấy vai cô. Có lẽ trong suốt năm năm đó, đây là lần duy nhất hắn chạm vào cô, lại vô tình chạm phải mái tóc dài của cô. Ánh mắt hắn sáng trong như ngọc, hắn nói: "Đây là điều tớ muốn làm." Hắn ngừng lại một chút, "Tớ vẫn luôn muốn đi."
Duy Nghi nghe được, dưới giọng điệu của hắn ẩn chứa sự nhiệt tình và xúc động. Một sinh viên nam ưu tú luôn nội liễm, lần đầu không còn che dấu lý tưởng của mình. Mà lý tưởng đó lại đột nhiên khiến Duy Nghi cảm thấy, offer mà người người hâm mộ kia cũng dần dần lụi tắt.
Tàu lửa đã đi xa rồi, Duy Nghi xoay người đang muốn đi. Được một quãng, lạit hấy một người mặc vest đen đang nhìn về phía mình, vô cùng phong độ, khóe môi còn mang theo nụ cười nhẹ. Cô vô thức muốn đi khỏi, còn Đường Gia hình hư đã quên chuyện ngày đó hắn nghênh ngang bỏ cô mà đi, từ từ nhấc điện thoại thiên gọi cho cô: "Cận Duy Nghi? Đi ăn với tôi nhé?"
Cô từ chối không được, đành đáp: "Tôi còn phải đưa một số tài liệu về công ty."
Đường Gia đứng đó không nhúc nhích, xung quanh có người đi tới hỏi vài câu, hắn lắc đầu, tiếp tục nói vào điện thoại: "Cô có lái xe tới không? Tôi đưa cô về công ty rồi cùngd di ăn."
Giọng điệu hắn từ từ nặng dần, sau đó chậm rãi bước đi: "Tôi chờ cô ở cửa bến."
Lời nói của Duy Nghi bị hắn làm nghẹn lại, ngừng đôi chút, nói một chữ "được". Nụ cười trong mắt cũng tan biến, thông minh như cô cũng phải bắt đầu suy nghĩ, nên làm sao để ăn cho hết bữa ăn với người đàn ông mà cô cảm thấy chẳng thể đoán trước được này.
Cho dù trong lúc khó chịu Cận Duy Nghi cũng không thể không thừa nhận, người đàn ông lái xe với sắc mặt nặng nề kia quả thực có một phong thái khác, ánh mắt cô thi thoảng đảo qua với chút vẻ sắc bén và kiêu ngạo, song phần nhiều là cố gắng kìm chế, thản nhiên duy trì sự im lặng.
"Ừm, sao anh lại ở đây?" Cô không quen được bầu không khí như vậy, nếu còn không bỏ qua chuyện ngày hôm đó, chắc giữa hai người sẽ càng căng thẳng?
"Em không thấy sao? Đi tiễn các tình nguyện viên Tây bộ." Đường gia nhìn vào kính chiếu hậu với vẻ hững hờ.
"Có liên quan gì đến anh sao?" Giọng điệu Cận Duy Nghi bỗng trở nên xa cách, khóe mắt thoáng hiện chút kích động, dưới ánh nắng chiều tô vinh lại thêm vài phần sắc bén.
"Công ty tài trợ. Anh tới đây xem thử." Đường Gia dừng xe, tháo dây an toàn. "Đến rồi."
Hắn mở cửa xe: "Tôi hút điếu thuốc."
Duy Nghi nhìn hắn qua lớp cửa xe, một bàn tay đặt lên cửa,cô chớp chớp mắt vài cái, hỏi hắn: "Đường Gia, anh liệu có đồng ý đi làm tình nguyện viên không?" Thật sự rất tò mò, song lúc này cũng chẳng còn ai hỏi, chỉ có thể hỏi hắn.
Hắn liếc nhìn cô, không chút thay đổi kìm nén sự tò mò lại, hỏi lại cô: "Em thì sao?"
Cô bị câu hỏi làm cho ngây ra một lúc, bừng tỉnh như không nghe thấy, bác bỏ hắn: "Anh chắc chắn sẽ không. Đường Gia, anh không xa được xe tốt.... thức ăn ngon." Thiếu chút nữa thốt lên từ khiến Duy Nghi khó chịu, vì thế nhanh chóng đổi thành từ khác.
Đường Gia khẽ nhếch cằm, giọng điệu nhẹ nhành hòa hoãn: "Em không vậy sao?"
Cô thản nhiên cười, phong cảnh thành phố vẫn một màu xám ảm đạm, trong giây lát lại vì một nụ cười mà thêm vẻ quyến rũ: "Đúng thế, em cũng vậy."
Hơi hoa cỏ thanh mát khiến người ta thoải mái lùa vào trong khóe miệng, có đôi chút từ từ thấm vào trong máu, lại có đôi chút phiêu tán giữa trời chiều. Khi cô hồi tinh, điếu thuốc giữa ngón tay Đường Gia đã sắp tới cuối, Cận Duy Nghi vẻ mặt mệt mỏi, ngồi lại trong xe, quay đầu nhìn hắn: "Đường Gia, em mệt lắm, thực sự không còn sức đi ăn với anh. Phiền anh đưa em về nhà thôi."
Đầu ngón tay hắn hơi co lại, ngay cả trong con ngươi cũng mang theo vẻ rung động, ném một ánh mặt nặng nề về phía cô, mỉm cười có phần nự diễu: "Vậy được rồi, anh là lái xe mà."
Duy Nghi ngồi yên bất động, ngay cả mí mắt cũng không muốn nhấc lên, giọng nói nhu hòa thành khẩn: "Rất xin lỗi, thật sự quá mệt." Cô vào phòng vệ sinh ở văn phòng tẩy trang điểm, suốt cả ngày, cảm giác phấn son nổi trên mặt thật sự không tốt, đợi tới khi nước lạnh ùa vào mặt mới thực sự thấy thoải mái.
Trên xe cô vừa tẩy bỏ lớp sương khói hương khí hoa hồng nhu hòa, khuôn mặt Cận Duy Nghi nghiêm nghị tắng trẻo thuần khiết, song dưới hốc mắt một màu trắng xanh. Nếu là trước đây, Đường Duy Nghi ắt sẽ cảm thấy con gái như vậy thật quá lôi thôi lếch thếch, song giò thấy cô im lặng ngồi đó, ánh mắt mệt mỏi nhưng thân hình vẫn ưỡn thẳng, thật có vẻ mạnh mẽ đáng yêu.
Hắn mím môi im lặng lái xe.
Khi Cận Duy Nghi đi khỏi, vẻ mặt áy náy nhuốm chút mệt mỏi, hơn nữa đã tẩy lớp trang điểm, bộ váy ngắn mặc trên thân, cằm thon nhọn, trắng tới không ngờ, tất cả đều khiến cô trông thật non nớt. Thật ra cô vẫn còn rất trẻ, có điều vừa tốt nghiệp đại học, song hết lần này tới lần khác lại ra vẻ như người đã vào nghề cả chục năm, ra dáng thành thạo.
Đường Gia vốn hơi ủ rũ, chốc lát sau cô lại gõ lên cửa kính chiếc xe thể thao nói: "Lần sau em mời anh, không nuốt lời đâu."
Cô thật sự rất ít khi nuốt lời, lúc gọi điện tới, giọng nói lười biếng của người đó thân thiết gọi tên cô: "Duy Nghi, anh chờ vài ngày rồi đó."