Gió Bắt Đầu Từ Phía Nam

Ánh sáng róc rách như nước chảy, trong không khí phảng phất hơi ẩm, bức thành ban đêm rất dày, đã không còn sự huyên náo, chen chúc của ban ngày nữa, anh và cô chậm rãi đi dưới đèn đường, chiếc xe đi theo hai người bọn họ, chậm rãi di chuyển.

Trên người cô đang khoác chiếc áo khoác Cashmere mỏng nhưng rất ấm áp. Chiếc áo này là lúc cô xuống xe, Từ Di khoác thêm cho cô. Cô không khỏi tò mò, chiếc xe này là túi thần kì của Doraemon hay sao? Muốn cái gì có cái đó. Không chừng, những cái này cũng là mục đích của Từ Di. Từ DI đã quen chăm sóc anh, tiện thể cũng chiếu cố cô, chuyện gì cũng muốn được chu toàn.

Trên mặt đất, đèn đường kéo dài bóng của hai người, cô thầm so sánh, hôm nay cô đi một đôi giày cao gót rất cao, so với chiều cao của anh vẫn còn chênh lệch một ít.

Thực ra, đi bộ trong một con đường ở nước ngoài, gió nhẹ lướt qua, ánh trăng đúng lúc, vẫn là có hương vị quen thuộc.

Yến Mộ Thanh đi được một đoạn, có lẽ là nóng, liền cởi áo khoác ra, khoác lên trên khuỷu tay.

Cô nhìn thấy vậy, bỗng nhiên nở một nụ cười.

"Làm sao vậy?" Anh bắt đầu quan sát, chú ý đến cô.

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy không có gì để nói cả, liền nói: "Yến đại ca, tiểu thuyết và kịch bản trong mấy đoạn phim không phải là như vậy! Vào những lúc như thế này, y phục của anh không phải là để khoác lên tay anh mà là khoác vào người em."


Yến Mộ Thanh nhìn cô: "Em vẫn còn lạnh sao?"

"...." Được rồi, cô từ bỏ nói chuyện, cô đã quên mất rằng, chú nhà cô là ông chú...

"Sau khi trở về, mỗi ngày em phải đi tập thể dục cùng anh!"

Ngay sau đó, hai vai của cô, trong nháy mắt đã tràn ngập mùi hương quen thuộc.

Anh vẫn là đem áo của mình khoác lên vai cô.

Trong nháy mắt, nhịp tim của cô bắt đầu tăng lên, mặt cũng đã bắt đầu tỏa nhiệt, cúi đầu xuống, cô phải thành thật mới được. Bỗng nhiên, các tòa nhà cổ xưa bên cạnh đèn đường được phủ lên bởi những màu sắc sặc sỡ, ngân sương phủ kín mặt đất, chảy thành sông.

Hô hấp đều tràn ngập mùi vị của anh, tất nhiên là rất dễ ngửi, nhưng khí oxy đi đâu hết rồi? Cô cảm thấy chóng mặt, giống như là đang đi trên mây vậy.

Cuối cùng là không biết dẫm vào đâu, suýt nữa thì ngã chổng vó.


Theo bản năng, cô nắm lấy ống tay áo của anh, mà anh, cũng thận trọng đỡ lấy cô.

"Đi đường cũng phải đi hình chữ S, thỉnh thoảng vẫn không an phận." Bên tai là tiếng nói của anh.

"...." Cô không có gì để nói, nhưng đúng là vừa rồi cô đi hình chữ S sao? Làm gì có! Cô cảm thấy cần phải giải thích một chút: "Em... Không phải là em cố ý... Em bị ngất..."

"Em không uống rượu mà cũng ngất sao?" Anh dừng lại một chút, dường như đã nhớ ra điều gì đó: "Ngất vì mùi hương sao?"

"...." Có thể là do cô gật gù: "Không phải. Em ngất là.... vì nghĩ mình đang đi ngủ!"

"Không được ngủ, tiếp tục đi!"

Thực sự là rất phiền muộn! Xưa nay đều không có nghe theo cô: "Không đi được nữa rồi. Em đi giày cao gót, đau chân!"

Vừa mới dứt lời, dưới chân đã xuất hiện một đôi giày bằng, Từ Di nhẹ nhàng gõ vào chân cô: "Thiếu phu nhân, cô thay giày đi."

"...." Khóc cũng không ra nước mắt nữa rồi: "Từ Di, không phải dì mang theo "bách bảo" đó chứ?"

Hết chương 25


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận