Gió Bắt Đầu Từ Phía Nam

"Từ Di." Là vợ của Yến Mộ Thanh, có những ý kiến cô cho rằng nói ra thì không thích hợp cho lắm: "Sau đó, quần áo của con và Yến Mộ Thanh đều được đem đi giặt."

Cô trực tiếp dùng câu trần thuật nhưng không hề trưng cầu ý kiến của Từ Di. Tuy rằng, từ nhỏ đến lớn, cô không phải giặt quá nhiều quần áo, cũng không phải là ủi nhiều, thế nhưng là một người vợ, làm những việc nhỏ nhặt này cho chồng, cứ xem như là dâu trưởng của nhà họ Yến đi, cũng không phải là không cần học. Hơnơn nữa, xem tình hình của mấy ngày trở lại đây đi, mặc dù Yến Mộ Thanh là lão đồ cổ bá đạo, nhưng cũng không phải là không thể ở chung. Nếu như không có gì bất ngờ, cả đời này của cô phải chung sống với Yến Mộ Thanh rồi. Vì thế mà cô sẽ cố gắng hoàn thành bổn phận của một người vợ. Anh không thích người ngoài đụng vào quần áo của anh, vậy thì để cô giặt là được rồi.

Nhưng cô chưa hề nghĩ đến chuyện vợ giặt quần áo cho chồng là rất bình thường, Từ Di sẽ lại có ý kiến. Hơn nữa lại dùng cái giọng điệu như vậy mà nói ra ý kiến của mình.

"Đại thiếu phu nhân, tôi nói rồi, đại thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ, cậu ấy không thích người ngoài đụng vào quần áo của mình." Từ Di ra dáng vẻ đúng mực, bộ dáng bình tĩnh cùng với ngữ khí lạnh nhạt ấy giống hệt Yến Mộ Thanh.

Lửa giận đã lên tới đỉnh đầu Hứa Tự Nam, có điều cô đã kiềm chế, cũng học điệu bộ của Yến Mộ Thanh lạnh lùng nhìn Từ Di: "Từ Di, ý của dì là con là người ngoài ư?" Thực sự rất buồn cười, cô, vợ của Yến Mộ Thanh lại là người ngoài.

Từ Di vẫn là dáng dấp kia, cho cô một chữ: "Vâng."

Hứa Tự Nam bụng đầy tức giận bị cái chữ kia cắm trong bụng không lấy ra được, trong nháy mắt. cô thấy chột dạ, phải hỏi lại chính bản thân mình, đối với Yến Mộ Thanh mà nói, người vợ như cô được tính là cái gì đây? Dù sao bọn họ cũng không có tình yêu sâu đậm làm cơ sở, mà cô cũng không hề hiểu rõ Yến Mộ Thanh. Thậm chí, từ sau lễ cưới cho đến bây giờ, Yến Mộ Thanh vẫn chưa thực sự chạm qua cô, nói cách khác, thực chất cô vẫn chưa phải là vợ của Yến Mộ Thanh.

Từ Di thấy cô không phải đối nữa, không nói tiếng nào mà đi ra ngoài.

Trong lòng cô rất không thoải mái, không thể thở được nữa rồi, bản thân cũng không thể nói được là vì cái gì, trở lại trong chăn nằm, yên lặng suy nghĩ.

Cửa phòng mở, nghe thấy tiếng bước chân, hẳn là Yến Mộ Thanh đã trở về, cô cũng không nhúc nhích.

Tiếng bước chân đến cạnh giường, anh chắc là bị chọc giận rồi: "Hiếm thấy tỉnh dậy lại không ăn vặt."

Cô không để ý đến anh, trogn lòng buồn phiền giống như là đã tìm được nơi để giải tỏa. Đúng! Chính là anh! Người cầm đầu!

Anh ngồi xuống giường, tay đặt lên trán cô thăm dò: "Không thoải mái sao?"

Cô hất tay anh ra, ngồi dậy, tóc dài rối tung, như bị vẩy mực vào vậy.

"Đây là như thế nào?" Anh tiện tay vuốt tóc nơi mặt cô qua sau tai.

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông quen thuộc mà xa lạ ấy, hẳn là giờ phút này đang rất kiên trì, ánh mắt cũng được xem như là nhẹ nhàng, cô không khỏi nhớ tới những lời anh đã hứa với mẹ cô, mẹ yên tâm, cả đời này con sẽ đốt tối với Nam nhi.

Vì thế mà anh đã dự định sống chung với cô đến hết đời, chẳng nhẽ không đúng sao? Nhưng người như anh, làm sao cho phép bản thân mình sống chung với người ngoài cho đến hết đời cơ chứ? Nói thật, cô rất để ý đến từ "người ngoài" này.

Hết chương 27


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui