Ngọc Điểm không nhớ mình làm sao để trở về trang Thụy Khuê nữa, nàng chỉ có một ý niệm duy nhất là đi tìm Thúc Hiến.
Nàng phải đi tìm gã.
Chỉ có gã mới có thể cho nàng một câu trả lời mà thôi.
Gã tìm đến nàng tra khảo như thể nàng là tội nhân, để hỏi về “chị Cẩm Hoa” của gã, nhưng rốt cuộc chính cô ta lại là người giết chết sư phụ của nàng.
Rốt cuộc gã thực sự muốn gì ở nàng đây? Rốt cuộc là nàng phải tin vào điều gì đây?
Ngọc Điểm nắm chặt bàn tay, móng tay bấm vào thịt đau nhói.
Nhưng nàng dường như không hề biết đến cơn đau ấy, tiếp tục xông tới cửa vào trang nội.
Hai tên lính gác giữ Ngọc Điểm lại, nghiêm khắc nhìn nàng, gằn giọng:
“Cô không được vào trang nội.”
Ngọc Điểm vùng vẫy, lớn giọng kêu gào:
“Bỏ tôi ra! Các anh bỏ tôi ra.
Tôi phải vào trong kia.
Tôi phải tìm Thúc Hiến.
Mau bỏ tôi ra, mau bỏ tôi ra, tôi phải đi tìm Thúc Hiến.”
Hai tên lính gác đánh mắt nhìn nhau, dường như hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Một trong hai người ra vẻ thông cảm, dịu giọng nói:
“Cô đừng ồn ào, kẻo trang chủ cho chém đầu bây giờ.
Cô trở về đi, nếu gặp Thúc Hiến tôi sẽ bảo cậu ta đến gặp cô.
Được không?”
Ngọc Điểm vẫn không ngừng vùng vẫy quẫy đạp, nước mắt lưng tròng, khóc lớn:
“Không được… Thúc Hiến… Tôi phải gặp Thúc Hiến! Bỏ tôi ra! Cho tôi vào tìm Thúc Hiến… Bỏ tôi ra… a… Thúc Hiến…”
Tên lính gác còn lại có vẻ thiếu kiên nhẫn, muốn dùng vũ lực nhưng người này đã nắm lấy vai nàng, trầm giọng nói:
“Cô bình tĩnh.
Bình tĩnh nào! Thế… đúng rồi.
Cô nghe này, cô làm vậy thì tất cả đều bị chặt đầu đấy.
Thúc Hiến cũng bị chặt đầu, con của cô thành trẻ không cha.
Cô có muốn như vậy không?”
“Con… con tôi…”
Ngọc Điểm đã không quẫy đạp nữa, nghe người lính gác nói thì ngớ người ra.
Song nàng chợt nhớ ra điều gì, vội gạt nước mắt, thút thít nói:
“Em… em không muốn vậy.”
Người lính gác thấy nàng đã chịu nghe, thở phào một hơi, nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Bây giờ em cứ về nghỉ ngơi đi.
Anh sẽ bảo với Thúc Hiến đến tìm em, được chưa? Anh đảm bảo với em là sẽ dẫn cậu ta đến gặp em sớm nhất có thể.
Vậy nhé!”
Ngọc Điểm lại òa khóc nức nở, nàng nói trong tiếng nấc:
“Cảm ơn… cảm ơn anh… Mẹ con em… mang ơn anh!”
“Được rồi.
Về đi! Cứ về đi nhé!” Người lính gác ấy đầu gật gật tay xua xua, đuổi nàng rời khỏi cổng trang nội.
Chiều muộn hôm ấy, Ngọc Điểm vừa gánh nước tưới hoa xong thì Thúc Hiến xuất hiện.
Bản mặt xám xịt của gã thật là khó coi.
Cơn giận của Ngọc Điềm vì thế cũng vơi đi một chút.
Gã chụp lấy tay nàng, thô bạo lôi đi.
“Có chuyện quái quỷ gì với cô vậy?” Gã cáu kỉnh gắt lên với nàng khi hai người đã đứng khuất sau bụi cây rậm ở bên hồ.
Gã dám nổi giận với nàng cơ đấy! Cơn giận của Ngọc Điểm lại bốc cao, nàng vung tay xô mạnh vào ngực gã, quát lại:
“Có chuyện quỷ quái với tôi hay là chuyện quỷ quái với anh?”
“Cô làm sao mà nghĩ ra lắm trò vậy? Tôi chỉ mới hôn cô thôi, mà còn là hôn giả vờ nữa.
Con cái ở đâu ra vậy hả? Cô muốn cái gì đây hả? Tôi chưa muốn kết hôn.”
Ngọc Điểm tức xịt khói.
Hóa ra gã lo sợ chuyện đấy.
Nàng túm lấy cổ áo gã, dồn vào gốc cây, nghiến răng nói:
“Cái tên phát điên phát rồ này! Chị Cẩm Hoa của anh đâu? Cẩm Hoa ở đâu? Nói mau!”
“Cô điên à? Chẳng phải cô đi tìm chị Cẩm Hoa giúp tôi à? Sao giờ lại hỏi tôi? Rốt cuộc là cô không tìm thấy phải không?”
Ngọc Điểm nổi điên, vung chưởng tát vào mặt Thúc Hiến, nhưng gã đã nhanh tay chụp được cổ tay nàng.
Ngọc Điểm vung chưởng kia lên, lại bị gã tóm lấy.
Nàng tức tối vùng vẫy, muốn thoát ra, muốn đánh gã một trận.
Thúc Hiến bắt đầu mất kiên nhẫn, buông tay tát mạnh vào mặt nàng một cái.
Gã lại túm lấy cổ tay nàng, quát khẽ:
“Cô bình tĩnh lại chút được không? Rốt cuộc có chuyện gì? Cô đã tìm ra manh mối gì của chị Cẩm Hoa rồi?”
Ngọc Điểm vừa đau vừa tức, vừa tủi thân, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh của sư phụ, nàng òa lên khóc, ngồi phịch xuống nền cỏ.
Nàng phẫn uất nhìn Thúc Hiến qua làn nước mắt, nức nở nói:
“Chị Cẩm Hoa của anh đã giết chết sư phụ tôi rồi.
Cô ta giết sư phụ tôi.
Cô ta giết sư phụ tôi đấy.”
Thúc Hiến có vẻ bị bất ngờ, lúng túng không biết phải nói gì tiếp theo.
Gã ấp úng hỏi:
“Ở… ở đâu? Cô… cô có chắc không?”
“Sư phụ… chiều nay… tôi còn ôm xác người.
Chính tay tôi… chính tay tôi… chôn cất người.
Trong rừng tre… cạnh xác sư phụ… chỉ có… dấu chân… Miêu Miêu.
Là Cẩm Hoa… chính cô ta… giết sư phụ tôi.”
Thúc Hiến cau mày suy nghĩ, sau đó kết luận:
“Chị Cẩm Hoa đưa Trần Hoắc Chi về Cổ Loa, trên đường chắc chắn là bị sư phụ của cô phục kích, võ công sư phụ cô kém hơn nên bỏ mạng.
Đó là chuyện thường tình của võ lâm.” Gã nhìn nàng, thở dài rồi nói tiếp.
“Chỉ có thể trách sư phụ cô không tự lượng sức, đi mai phục tập kích chị Cẩm Hoa.
Bảo vệ Trần Hoắc Chi là nhiệm vụ của chị ấy, nếu đổi lại là cô, nhận nhiệm vụ phải hộ tống một nhân vật quan trọng, giữa đường có kẻ tập kích, cô có giết y không?”
“Nhưng cô ta… cô ta… giết sư phụ tôi.
Nhưng…”
Ngọc Điểm ngưng khóc, tựa như mới nhớ ra điều gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thúc Hiến, hỏi lại:
“Anh nói, người tù đó tên là Trần Hoắc Chi à?”
“Đúng vậy.
Y là Trần Hoắc Chi.
Cô biết y sao?”
Ngọc Điểm không trả lời, hỏi tiếp:
“Vậy không phải Nguyễn Phùng tiên sinh à? Không phải chưởng môn Long Biên à?”
“Chưởng môn khỉ gì.
Y là người nước Tống, sang đây tìm kiếm thế lực và tài vật để giúp con trai của bà cô y tranh giành vương vị chứ chưởng môn quái gì thằng chó Ngô đó.”
“Con trai bà cô?”
“Chuyện trong hoàng thất bọn Tống, lằng nhằng lắm, có nói cô cũng không hiểu gì đâu.
Cô còn phát hiện gì nữa không?”
“Binh tào…” Ngọc Điểm buột miệng định nói về tấm thẻ bài và tập sách trong hành lý của sư phụ, nhưng nàng kịp ghìm lại.
“Binh tào cái gì? Binh tào Nhan Bình à? Là lão ta bắt chị Cẩm Hoa phải không?”
Ngọc Điểm luống cuống, nói bừa:
“Bên cạnh thi thể sư phụ tôi có viết chữ ‘Binh tào’, tôi nghĩ là ông ta có liên quan gì đó.”
“Cô còn biết gì nữa?”
“Hết rồi.” Ngọc Điểm chối.
Nàng đứng dậy, phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, chỉnh lại y phục, quay lưng bỏ đi.
“Tôi đi về…”
“Không.”
Thúc Hiến kêu gấp, chụp lấy vai nàng kéo lại.
Ngọc Điểm còn chưa kịp phản ứng, gã đã lại áp đôi môi rắn rỏi của gã lên môi nàng.
Ngọc Điểm biết, Thúc Hiến làm vậy là bởi vì lúc này đang có người quan sát, cho nên nàng không chống cự lại nữa, phối hợp ăn ý, vòng tay ôm chặt lấy gã.
Thúc Hiến hơi rung động, có lẽ vì bất ngờ trước hành động của Ngọc Điểm, nhưng gã cũng không tỏ thái độ gì.
Chừng đã đủ lâu, gã buông Ngọc Điểm ra, dịu dàng lau những giọt nước mắt còn đọng trên má nàng, ngọt ngào dỗ dành:
“Em đừng khóc nữa nhé.
Anh thương em mà.
Em yên tâm, anh sẽ xin bố mẹ sang rước em về.
Bây giờ anh phải trở lại trang nội, nếu không trang chủ chặt đầu anh chết.”
Ngọc Điểm biết người quan sát vẫn chưa rời đi, đành giả vờ lí nhí vâng dạ.
Nàng ngoan ngoãn đứng tránh sang một bên, bảo Thúc Hiến:
“Anh đi về đi, kẻo bị khiển trách.”
“Em đi trước đi.”
Nàng thầm nghĩ, cái màn kịch thổ tả này thiệt là buồn nôn, không hiểu sao cả nàng và gã có thể thốt ra những câu tởm lợm như vậy.
“Em có sao không? Buồn nôn à?” Gã đầy mặt quan tâm lo lắng hỏi, dịu dàng đỡ lấy tay nàng.
Ngọc Điểm phát hiện, cơn buồn nôn trong suy nghĩ của nàng đã thật sự bật ra ngoài.
Nàng vờ cúi đầu e thẹn, đẩy Thúc Hiến ra rồi xoay lưng bỏ đi thật nhanh.
Thúc Hiến cũng cố nén buồn cười, đứng nhìn theo bóng nàng cho đến khi Ngọc Điểm đi khuất.
Gã nghiêng đầu, biết phía sau Liễu Bá đang rời đi.
Vậy là Liễu Bá đã bắt đầu nghi ngờ gã, nghi ngờ Ngọc Điểm.
Gã phải tìm cách xử lý chuyện này thôi.
Từ tờ mờ sáng hôm sau, lúc Ngọc Điểm mới xách chổi ra bắt đầu làm công việc quét tước của mình, Thúc Hiến đã đến tìm nàng.
Gã vẫn giữ cái cung cách thô bạo khó chịu khi ngang nhiên chụp tay Ngọc Điềm lôi đi xềnh xệch như trước.
Mấy cô gái có vẻ tức tối hậm hực, một cô cố ý lớn tiếng:
“Tôi ấy à, tôi thấy cô ả giống như đồ chơi thôi.
Xem cái cách anh chàng lôi cô ả kìa, đúng là để thỏa mãn nhu cầu tức thời thôi mà.
Báu gì thứ ấy.”
Ngọc Điềm tức muốn trào máu, muốn giật tay lại, nhưng bàn tay Thúc Hiến như kìm sắt nắm chặt tay nàng, không chịu buông ra.
Đến chỗ khuất, gã đưa cho nàng một viên thuốc, bảo:
“Uống đi! Nhanh lên!”
“Thuốc gì vậy? Sao phải uống?” Nàng cau mày nhìn gã.
“Bị nghi ngờ rồi.
Uống mau.”
Thấy Ngọc Điểm còn do dự, gã thô bạo bóp miệng nàng bỏ viên thuốc vào, bịt mũi nàng lại.
“Anh…” Ngọc Điểm tức giận kêu lên.
Gã lập tức bịt miệng nàng lại, nói nhỏ:
“Ngồi xuống, vận khí một vòng tiểu chu thiên.
Nhanh.”
Ngọc Điểm không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc của gã, đành líu ríu làm theo.
Thúc Hiến cầm tay nàng lên, án ba ngón tay vào Thốn, Quan, Xích, sau đó ấn mạnh hơn một chút, nhắm mắt trầm ngâm lắng nghe.
Một lúc sau, gã thở phào một hơi nhẹ nhõm, gương mặt cau có cũng giãn ra.
Gã mỉm cười nhìn nàng, bảo:
“Nhớ là nửa tháng nhé.”
Nói xong, gã quay lưng bỏ đi mất, để Ngọc Điểm lại với những nghi vấn không lời giải.
Nhưng nàng không phải chờ đợi lâu, lời giải rất nhanh tự đến tìm nàng.
Ngọc Điểm mới vừa gánh hai thùng nước, chưa kịp tưới cho bụi hoa nào thì đã có hai gã hộ vệ đến đưa nàng đi vào trang nội theo lệnh của Liễu trang chủ.
Hai gã hộ vệ này mặt mũi lạnh lùng, không biểu lộ chút cảm xúc nào, không giống như những lính gác ở trang ngoại này.
Có vẻ như hai người này là hộ vệ dưới quyền trực tiếp của tổng lĩnh hộ vệ Liễu Bá.
Ngọc Điểm run rẩy sợ hãi, líu ríu bước theo hai vị hộ vệ cao lớn, đi qua cổng trang nội, thẳng một đường vào sảnh lớn.
Đường đi ngắn hơn nhiều so với hai lần trước nàng được Thúc Hiến dẫn đi, nhưng số lượng hộ vệ canh gác lại nhiều hơn gấp đôi, ai nấy mặt mũi lạnh tanh, đứng im như những pho tượng, cắp gươm tuốt trần sáng loáng, sát khí đằng đằng đe dọa.
Hai hộ vệ dẫn nàng vào trong sảnh, đưa đến trước mặt trang chủ Liễu Nguyên Thanh, sau đó chắp tay đứng ra sau lưng Liễu Bá.
Thúc Hiến cũng đang đứng một bên.
Ngọc Điểm khúm núm quỳ mọp xuống, run giọng tung hô:
“Nô tỳ tham kiến trang chủ, chúc trang chủ an khang trường lạc.”
Liễu Nguyên Thanh hừ một tiếng, không rõ là cười nhạt hay bực bội, chỉ thấy khóe miệng nhếch lên một chút rồi trở về như cũ.
Liễu Nguyên Thanh cầm chén trà lên hớp một hớp thấm giọng rồi mới cất tiếng hỏi:
“Nghe nói ngươi không khỏe trong người à? Nhân tiện có Vương đại phu ở đây, để đại phu chẩn mạch cho xem sao.
Sức khỏe là quan trọng.
Ta cũng muốn mọi người trong trang đều khỏe mạnh, làm việc mới tốt được.”
Ngọc Điểm được ưu ái quá mà sinh sợ hãi, lắc đầu quầy quậy, nói:
“Nô tỳ khỏe mà.
Nô tỳ không dám phiền lòng trang chủ lo lắng.
Nô tỳ khỏe mà, không cần phải nhọc công Vương đại phu đâu ạ.”
Giọng của Liễu Nguyên Thanh chợt trở nên nguy hiểm:
“Ngươi từ chối ý tốt của ta?”
Ngọc Điểm ấp úng:
“Nô… nô tỳ không… nô tỳ không dám…”
Nàng cảm thấy màn khám bệnh này rõ ràng có gì không bình thường, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
Nàng quay lại nhìn Thúc Hiến cầu cứu, nhưng gã chỉ khẽ gật đầu trấn an nàng.
Ngọc Điểm thấy khẩu hình của gã bảo nàng “không sao đâu”, bấy giờ nàng mới yên tâm.
Nàng quay lại, làm bộ khó xử nói:
“Nô tỳ không phải muốn từ chối ý tốt của trang chủ, chỉ ngại phận mình không xứng.
Nếu như Vương đại phu không ngại bẩn tay, vậy nhờ ngài xem dùm bệnh của nô tỳ.”
Vương đại phu ngẩng đầu nhìn Liễu Nguyên Thanh, thấy họ Liễu gật đầu, mới vẫy vẫy Ngọc Điểm lại gần.
Ngọc Điểm liếc mắt nhìn Liễu Nguyên Thanh, e dè bước lại phía Vương đại phu.
“Cô ngồi đây.”
“Nô tỳ…” Ngọc Điểm do dự.
“Ngồi đi.” Liễu Nguyên Thanh ra lệnh.
Ngọc Điểm run run ngồi xuống mép ghế, để tay lên bàn.
Vương đại phu kê một cái gối nhỏ dưới cổ tay nàng, án ba ngón tay lên ba bộ vị Thốn, Quan, Xích, chú tâm nghe mạch.
Ông ta ấn mạnh một chút, thả ra một chút rồi lại ấn.
Vương đại phu nhắm mắt trầm tư, miệng hỏi:
“Bao lâu rồi?”
Ngọc Điểm chợt nhớ lại lời dặn của Thúc Hiến lúc sáng, bèn cúi đầu ngượng ngùng, lí nhí đáp:
“Thưa đại phu, nửa tháng ạ.”
Vương đại phu gật gù, một lúc sau mới bỏ tay ra, thu chiếc gối lại, cung tay báo với Liễu Nguyên Thanh:
“Liễu trang chủ, cô gái này có thai hai tuần mà thôi, còn lại không có ốm đau gì cả, chỉ cần tránh giao những việc quá nặng nhọc cho cô là được.”
Ngọc Điểm nghe má nóng bừng.
Nàng liếc mắt sang thấy Thúc Hiến cũng đỏ mặt nhìn lại nàng.
Mặt Liễu Bá cũng giãn ra, thở phào như cởi được một nút thắt vậy.
Nhưng mặt của Liễu Nguyên Thanh thì không dễ coi chút nào cả.
Ngọc Điểm vội quỳ xuống, cầu xin:
“Nô tỳ có tội, xin trang chủ tha cho tội chết.
Nô tỳ nguyện lấy thân trâu ngựa báo đáp.”
Liễu Nguyên Thanh sắc mặt xám ngoét, hất đổ chén trà, quát lớn:
“Đàn bà không chồng mà chửa, phải tội cạo đầu bôi vôi, thả bè trôi sông.
Đây là lệ mấy trăm năm nay rồi.
Chớ có cầu xin vô ích.
Liễu Bá, lôi ả đi.”