Gió Bụi Trời Nam


Những giấc mơ đẹp đẽ nhất cũng chỉ đến khi đêm xuống và hóa thành ảo ảnh lúc đêm tàn.

Đêm nay còn chưa qua, nhưng giấc mộng vừa ngọt ngào vừa chua xót của nàng đã đến lúc phải vỡ tan.

Ngọc Điểm nén đau, dứt khoát vung đao chém đứt mớ tơ lòng rối rắm vấn vương.

Nàng nhanh nhẹn thay y phục, đeo kiếm chéo lưng, áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Đợi chút, tôi đi cùng.” Thúc Hiến nhỏ giọng gọi nàng.
Ngọc Điểm quay lại nhìn gã, trong lòng thoáng một chút ngọt ngào, nhưng chỉ lắc đầu, từ chối:
“Đây là việc riêng của tôi, anh không cần bận tâm…”
Thúc Hiến cũng lắc đầu, nghiêm giọng phản bác:
“Bây giờ toàn trang đã được báo động, ngoài đó cao thủ như mây, cô mạo hiểm đi cứu cậu ta, phải hiểu rằng tính mạng của cô cũng khó toàn.

Tôi và cô đang cưỡi chung một con cọp, nếu cô bị ăn thịt thì tôi cũng phải bồi táng theo vậy.

Cho nên đừng có riêng với chung ở đây, đợi tôi đi cùng.”
Gã nhún chân nhảy lên xà nhà, lấy xuống một bọc phi tiễn nhét trái nhét phải, nhét trong nhét ngoài, nhét trên nhét dưới, chừng không còn chỗ nào nhét nữa gã mới phủi tay bước ra mở cửa, nhẹ giọng gọi:
“Đi thôi!”
“Đợi đã!”
Ngọc Điểm gọi giật lại, nhìn Thúc Hiến vẻ do dự, sau cùng nàng cẩn thận móc trong ngực áo ra một gói lụa vàng, đưa cho gã.
“Cái này… anh giữ dùm tôi.

Nếu đêm nay còn quay về được thì anh hãy trả lại.

Còn nếu không… anh cứ coi như là di vật của tôi.”
Ngọc Điểm hiểu rằng, một khi bước chân ra khỏi cánh cửa kia, nghĩa là nàng đã bước một chân vào trong quan tài.

Nhưng nàng làm sao có thể bỏ mặc Trường Minh chết mà không cứu cho được.

Giao di vật của sư phụ cho đồng bọn của kẻ thù, nàng cũng cảm thấy mình mang tội lắm chứ, nhưng ngoài gã ra, nàng còn có thể giao cho ai nữa đây? Đối với hắn, nàng vừa mang thù hận, lại vừa chịu ơn, vừa nghi ngờ, vừa tin tưởng, vừa muốn dựa dẫm lại vừa muốn vùng vẫy thoát ra, vừa căm ghét, mà hình như lại có chút yêu thương.

Thúc Hiến cầm gói lụa vàng, hết nhìn Ngọc Điểm lại nhìn gói lụa, ánh mắt đầy hồ nghi thắc mắc.

Ngọc Điểm chợt thấy trong lòng thật nhẹ nhõm, nàng nhẹ nhàng hé cửa lách mình ra ngoài.

Thúc Hiến cũng không hỏi gì thêm, nhét gói lụa vào trong ngực, bám theo Ngọc Điểm bén gót.
Vành đai ngoài cùng đã bị siết chặt, cổng trang đèn đuốc sáng trưng, ai nấy đều vô cùng khẩn trương, từng tốp lính gác chạy tới chạy lui, gươm đao lấp loáng.

Áng chừng kẻ đột nhập đã lọt vào trong trang nội, nên hộ vệ và lính gác đổ gần hết vào trang nội, tiếng hò hét xôn xao bên trong.
“Vành đai của trang nội, chỗ nào canh gác yếu nhất?” Ngọc Điểm thì thầm hỏi.
“Khó lắm.

Bây giờ toàn bộ lực lượng của trang đã dồn vào trong đó, tìm chỗ phòng thủ yếu để lẻn vào không dễ đâu.”
“Cũng phải xông vào thôi chứ biết làm sao.”
Ngọc Điểm dợm mình tính xông ra, Thúc Hiến nắm lấy tay nàng kéo lại, gắt khẽ:
“Cô từ từ nào.

Tôi đã nói xong đâu.


Thấy cái đèn bên hồ kia không? Giờ cô lội xuống hồ sen, tới chỗ cái đèn đó thì lặn xuống sâu chừng bốn thước thì cô sẽ tìm thấy một cái lỗ, thông với cái hồ bên trong trang nội.

Qua bên kia thì khoan lên vội, đợi tôi vào đánh lạc hướng đám lính gác đã rồi hẵng lên.

Nhớ không được làm liều.”
“Sao tự nhiên lại có lỗ thông vậy?”
“Hỏi nhiều làm gì, lối ra dự phòng tôi đào mất hai tháng mới xong đấy.

Thôi, đi.”
Thúc Hiến nói xong, men theo bóng tối đến một vị trí đẹp rồi khéo léo xuất hiện một cách rất đường hoàng như những hộ vệ khác trong trang.

Gã theo một tốp lính đi, vội vã chạy vào trang nội.

Không khí bên trong càng căng thẳng hơn bên ngoài gấp bội.

Liễu Bá đích thân điều động người, quyết bắt cho bằng được kẻ đột nhập.
Đột nhiên, tiếng kêu thét huyên náo vang lên từ phía hậu viên, nơi ở của gia quyến trang chủ.

Liễu Bá sầm mặt, phất tay gọi các hộ vệ theo mình, vội vàng tiến về phía hậu viên.

Phân nửa hộ vệ của trang nội đã chạy theo lão, kể cả mấy tên đang đứng cạnh hồ sen.

Thúc Hiến thở phào, theo đám hộ vệ chạy về hậu viên.
Trong hậu viên đèn đuốc sáng choang, người đứng đông nghẹt.

Xung quanh, hộ vệ trang cầm gươm tuốt trần, vây kín không cho một con ruồi bay lọt.

Liễu Bá cắp đại đao đứng cạnh Liễu Nguyên Thanh, chắn trước mặt Liễu phu nhân và các tiểu thư, công tử.

Trường Minh đứng dựa lưng vào tường, dí đoản đao vào cổ một thiếu nữ trẻ đẹp, đưa nàng lên làm lá chắn cho mình.

Chàng cao giọng quát:
“Lùi lại! Các ngươi lùi lại mau.

Liễu Nguyên Thanh, nếu ngươi muốn con gái yêu của mình toàn mạng thì mau ra lệnh cho bọn chúng lùi lại, để chúng ta rời khỏi trang Thụy Khuê.”
Liễu Bá tức giận quát lớn:
“Thằng oắt con! Xung quanh đây đã bị bao vây tầng tầng lớp lớp.

Ngươi có mọc cánh cũng không thoát được đâu.

Chớ phí công vô ích, mau thả tiểu thư ra.”
Trường Minh cười gằn:
“Nói như vậy nghĩa là hôm nay ta chắc chắn phải bỏ mạng lại đây.

Được, nếu vậy thì để vị tiểu thư xinh đẹp này bồi táng cùng ta đi!”
Nói dứt lời, chàng dợm vung đao, làm như chuẩn bị giết chết Liễu tiểu thư thật.


Liễu phu nhân kinh hoảng kêu lớn:
“Không! Đừng… đừng… Thiếu hiệp, xin thả con gái tôi ra.

Xin đừng giết con gái tôi.”
Bà quay sang ôm vai chồng, khóc lóc cầu xin:
“Lão gia, bảo thuộc hạ của ông lui ra đi được không? Chỉ là một đứa trẻ con, ông muốn bắt lúc nào chẳng được.

Không giết hôm nay, để ngày mai giết cũng có sao đâu.

Cầu xin ông, tha cho nó đi, đừng để nó giết Nguyệt Nga.

Tôi xin ông…”
Liễu Nguyên Thanh lạnh lùng đẩy bàn tay của vợ ra, gương mặt đầy vẻ tàn nhẫn.

Liễu Bá hiểu ý chủ nhân, vung đao quát lớn:
“Cho ngươi cơ hội cuối cùng để thả tiểu thư ra, ta sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.

Nếu không, ngươi sẽ biết mùi vị thế nào gọi là sống không bằng chết.”
Trường Minh trầm mặc không nói, đoản đao vẫn dí sát chiếc cổ trắng ngần của Liễu Nguyệt Nga.

Đột nhiên chàng mỉm cười, ra vẻ thần bí nói với Liễu Bá:
“Liễu Bá, ông mày trả con chó cái này lại cho chúng mày đây!”
Nói chưa dứt lời, Trường Minh đã vận kình đẩy mạnh Liễu Nguyệt Nga về phía Liễu Bá, đồng thời tung mình nhảy lên cao.

Các hộ vệ trang Thụy Khuê vung gươm xông tới, nhưng Trường Minh không đáp xuống mà cứ thế lao vút lên cao rồi vượt qua tường bao, biến mất khỏi hậu viên.
“Đuổi theo!”
Liễu Bá giận dữ vung đao chỉ huy, lao theo hướng Trường Minh vừa biến mất.

Phía sau, Liễu phu nhân ôm lấy con gái, đưa mắt giận dữ nhìn chồng.
Trường Minh thấy Ngọc Điểm xuất hiện, tung dây cứu mình, cơn giận lúc trước biến đi đâu mất, quên luôn mối nguy hiểm cận kề.

Ngọc Điểm thì không vui vẻ được như vậy, nàng trừng mắt nghiêm khắc nhìn Trường Minh một cái rồi dẫn đường trở lại hồ sen.

Lính gác đứng kín mọi lối, người trong hậu viên cũng đã đổ ra bên ngoài bao vây, Ngọc Điểm nhíu mày nhăn tít cả vầng trán thanh tú, đảo mắt khắp tìm kiếm Thúc Hiến trong đám quân lính đông nghẹt kia.
“Anh xin lỗi.” Trường Minh lấy giọng hối lỗi, buồn bã thì thầm bên tai nàng.

“Anh thật lỗ mãng.

Bây giờ chúng ta như cá trong rọ, không còn lối nào thoát nữa rồi.”
Ngọc Điểm cố nén cơn giận xuống, nói nhỏ:
“Dưới hồ sen, chỗ cột đèn đá thứ ba kia, xuống sâu bốn thước có một lối thông ra hồ sen ở trang ngoại, từ đó đi ra tường đông có thể thoát ra ngoài.

Lính gác đổ hết vào trong này nên phòng thủ ở vòng ngoài sẽ yếu đi nhiều.”
“Lỗ thông đâu ra hay vậy?” Trường Minh tò mò.
Ngọc Điểm nổi giận, gắt khẽ:

“Đừng hỏi nhiều.

Làm theo là được rồi.

Đợi đoàn hộ vệ này đi qua, phải chạy thật nhanh ra hồ nước nhé.

Di chuyển ở dưới nước kín đáo và an toàn hơn.

Chuẩn bị… Một… Hai… Ba! Chạy!”
Ngọc Điểm và Trường Minh nhẹ nhàng như hai con mèo, lướt qua sau lưng đám hộ vệ, nhanh nhẹn luồn xuống nước, kín đáo giấu mình dưới lá sen, men theo bờ hồ mà đi.

Khoảng cách ba trượng không dài, nhưng Trường Minh cảm thấy như xa xôi lắm, đi mãi mà không tới nơi.

Cũng khoảng cách ba trượng ấy, Ngọc Điểm thấy thật ngắn, đã đến lối ra rồi mà chưa thấy Thúc Hiến đâu.

“Đến rồi!” Trường Minh mừng rỡ kêu thầm.
Hai người hít một hơi thật dài rồi hụp mình lặn xuống, men theo lỗ thông qua hồ sen ở trang ngoại.

Trường Minh chậm rãi nhô lên, thấy xung quanh không có người, yên tâm thở một hơi rồi nhẹ nhàng leo lên bờ.

Ngọc Điểm vẫn ở dưới nước, thấp giọng nói nhỏ:
“Từ đây anh đi ra tường đông rồi thoát ra ngoài nhé.”
“Còn em thì sao?” Trường Minh vừa ngạc nhiên vừa lo lắng hỏi lại.
“Em phải ở lại đây chứ, cố gắng lắm mới tạo được thân phận tốt thế này, đợi chuyện này lắng xuống, em sẽ đi thám thính tin tức của Nguyễn Phùng tiên sinh.

Anh mau đi đi, kẻo có người đến thì không hay.”
Trường Minh gật gật, kín đáo nương vào bóng đêm, chạy về phía tường đông.

Ngọc Điểm đợi cho Trường Minh đi khuất, lại lặn xuống bơi vào trong trang nội.

Không hiểu sao, nàng có một dự cảm rất xấu, chẳng hiểu Thúc Hiến có gặp chuyện gì hay không.
Ngọc Điểm men theo hồ sen đến gần lối đi chính của trang nội, rất nhanh đã tìm thấy Thúc Hiến.

Năm gã hộ vệ gươm đao sáng lòa, mặt mũi không lấy gì làm tử tế bao vây.

Ngọc Điểm nghe tim mình đập mạnh, tai như ù đi.

Thân phận của Thúc Hiến đã bị bại lộ.

Thân phận của Thúc Hiến bị bại lộ rồi.

Bọn chúng sẽ giết gã mất.

Bọn chúng sắp giết Thúc Hiến rồi.
Nàng không kịp suy nghĩ gì cả, cứ thế như con cá chép từ dưới nước tung mình phóng lên.

Nàng quát lớn một tiếng, phóng kiếm vào lưng gã hộ vệ gần nhất.

Gã hộ vệ nọ vừa mới nghe thấy tiếng quát, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy một mũi kiếm lạnh ngắt thò ra trước ngực.

Thúc Hiến đã nhìn thấy Ngọc Điểm xông lên từ dưới nước, nhưng không kịp cản nàng lại.
“Không hay rồi.” Gã lẩm bẩm, nhanh như chớp điểm vào hai đại huyệt của tên hộ vệ đứng bên trái, xuất chưởng tấn công ba người còn lại.

Ngọc Điểm cũng lấy lại kiếm, nhảy vào giữa vòng vây, đứng giáp lưng với gã, xoay kiếm rất gấp tấn công địch thủ.

Võ công ba tên hộ vệ chỉ thuộc hạng xoàng, chớp mắt đã bị hai người hạ gục.


Thúc Hiến kéo tay Ngọc Điểm, chưa kịp chạy đi thì đã nghe tiếng Liễu Bá lạnh lùng vang lên sau lưng:
“Vợ chồng son muốn kéo nhau đi đâu vậy?”
Thúc Hiến bước xéo lên thủ thế, che trước mặt Ngọc Điểm, lặng lẽ rút hai mũi tên ra nắm chặt trong tay.

Liễu Bá nheo mắt nhìn hai mũi tên, hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nói:
“Linh Quang Thần Tiễn? Phái Hoa Lư dám cả gan xen vào việc của trang Thụy Khuê sao? Không sợ chúng ta san bằng đất Cổ Loa à?”
Thúc Hiến ngẩng cao đầu đáp lại:
“Lũ chuột nhắt các ngươi vì sợ thằng nhóc Lưu Tử Nghiệp mà phải trốn chui trốn lủi ở xó xỉnh này, ngon lành gì đâu mà lớn tiếng dám đòi san bằng đất Cổ Loa.”
“Lũ trẻ con các ngươi thật không biết trời cao đất dày là gì.”
Liễu Bá nổi giận, vung đao xông tới, muốn xả Thúc Hiến làm hai mảnh ngay lập tức.

Thúc Hiến cũng tiến tới hai bước để kéo trận chiến ra xa Ngọc Điểm một chút, song tiễn đưa cao, hợp thành hình chữ thập đỡ lấy một đao như lôi giáng của Liễu Bá.

Đao chạm tiễn, tia lửa bắn ra tung tóe.

Thúc Hiến hơi ngửa người lùi về sau để giảm dư lực, thuận thế tung một cước vào hạ bàn Liễu Bá.

Liễu Bá thu đao, tay trái phát chưởng gạt chân Thúc Hiến, rồi biến thành trảo vung lên muốn chộp lấy cổ họng gã.

Ở phía sau, Ngọc Điểm đang phải chống chọi với đám hộ vệ kéo đến ngày càng đông.

Mặc dù võ công của nàng cao hơn bọn hộ vệ, nhưng song quyền khó địch sáu tay, Ngọc Điểm càng lúc càng yếu thế, lùi dần về phía hồ sen.

Nàng liếc mắt sang nhìn Thúc Hiến, thấy gã cũng đang phải chật vật chống đỡ những đòn tấn công như vũ bão của Liễu Bá.

Khoảnh khắc Ngọc Điểm nhìn sang, nàng phát hiện gã cũng đang quay sang nhìn mình.

Bốn mắt chạm nhau, nàng biết là gã cũng có cùng suy nghĩ.
Cả hai vừa đánh vừa lùi đến sát hồ sen, vòng vây xung quanh cũng đã ép tới, chuẩn bị kết thúc tính mạng hai người.

Ngọc Điểm xuất liền mấy chiêu hiểm ác, khua kiếm một vòng, đẩy dạt đám hộ vệ đang dồn dập tấn công nàng, muốn có một khoảnh khắc giãn ra để nhảy xuống nước.

Liễu Bá làm gì mà không hiểu mục đích của hai người, lập tức bỏ tấn công Thúc Hiến, phát chưởng hướng vào Ngọc Điểm, không để nàng có cơ hội thực hiện ý đồ.

Chưởng còn chưa tới mà Ngọc Điểm đã thấy nghẹt thở, tự biết mình khó sống sót qua một chưởng dời non lấp bể này của họ Liễu.

Thúc Hiến cắn răng vận kình đỡ đao của Liễu Bá bằng một tay, một bên phóng liền bốn mũi tên hòng giải vây cho Ngọc Điểm.

Phía bên kia, một đoàn người nữa kéo tới, Liễu Nguyên Thanh đi đầu, gương mặt lạnh lẽo vô cảm như xác chết, nhưng mang một thứ áp lực và sát khí khủng khiếp.

Tim Ngọc Điểm chùng hẳn xuống, Liễu Nguyên Thanh đến rồi, mạng của nàng và Thúc Hiến đến đây là tận rồi.

Tai nàng ù đi, không còn nghe thấy gì nữa, cảnh vật xung quanh cũng như nhòe đi.

Nàng chỉ lờ mờ nhìn thấy, Liễu Bá cao lớn như hung thần ác sát, phát một chưởng mạnh như sấm sét đánh vào ngực nàng.

Ngọc Điểm nhắm mắt, chờ đón cái chết đến với mình.
Khoảnh khắc chờ đợi cái chết đến mới dài làm sao! Cơn đau sẽ nhanh chóng qua đi và nàng sẽ bước vào một thế giới mới, đi qua cầu Nại Hà, uống một chén trà quên đi kiếp trước, rồi bước vào vòng luân hồi để đầu thai làm một con người mới.

Lúc này, những toan tính thù hận không còn nữa, nàng chỉ có một tâm niệm, kiếp sau có thể gặp lại gã một lần, được nằm trong vòng tay gã, không phải chém chém giết giết, hận hận thù thù.
Ngọc Điểm chờ đợi song chưởng uy mãnh của Liễu Bá đánh trúng, nhưng sau cùng, nàng lại cảm nhận được một bàn tay dịu dàng chạm vào thân thể nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng bay ra xa.

Ngọc Điểm mở choàng mắt ra, chỉ kịp nhìn thấy thân hình quen thuộc ấy bị đánh bay xuống hồ sen, sau đó làn nước lạnh bao trùm lấy thân thể nàng, kéo nàng xuống dưới, xóa nhòa hết mọi cảnh vật trước mắt nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận