Chiều.
Gió thu dịu dàng luồn qua những mành liễu xanh mướt, nghịch ngợm vờn xoay những chiếc lá vàng rơi giữa không trung.
Những tàng me buồn lặng lẽ buông mưa, trút xuống những nhớ nhung hoài tưởng về một mùa hạ yêu đương hạnh phúc.
Hương hoa sữa nồng nàn, theo làn gió từ đâu ùa đến, mơn man vuốt ve gương mặt gã, gợi nhớ về mái tóc mềm thơm ngát của một người con gái từng nằm bên cạnh, rủ những sợi nhung lướt qua trên da thịt gã.
Thúc Hiến đang ngồi trên tầng lầu của phường hát Ngọc Thụy, cơ sở liên lạc bí mật của Cẩm Hoa, đợi người sắp xếp cho gã trở về Cổ Loa.
Rời khỏi trang Thụy Khuê trong muôn vàn nghi vấn, Thúc Hiến đành tìm đến phường hát Ngọc Thụy, vì trên người không có tiền bạc gì cả.
Gã vô cùng vui mừng khi nghe tin Cẩm Hoa đã trở về, hiện đang ở Cổ Loa dưỡng thương.
Vừa nóng lòng muốn về gặp người chị thân thiết này, vừa muốn đem những bí ẩn chưa thể giải thích mà mình gặp trong hai tháng qua, Thúc Hiến lập tức nhờ người liên lạc chuẩn bị cho mình một con ngựa tốt để trở về Cổ Loa ngay.
Hiện tại, gã đang ngồi ở vị trí đẹp bậc nhất của lầu Ngọc Thụy, vừa thong thả ăn cơm ngắm cảnh, đợi ngựa được chuẩn bị.
Rời khỏi thạch động dưới nước, Thúc Hiến cảm giác như bước sang một thế giới hoàn toàn khác với trước khi xuống động.
Không còn chút dấu tích nào của mùa hạ nóng nực bức bối lúc trước, chỉ có gió thu mát mẻ mang theo hương hoa ngọt dịu lẩn khuất khắp mọi góc phố, len vào từng nếp áo kẻ lại người qua, vẽ lên những nét hứng khởi vui tươi trong đôi mắt của một thiếu niên có gương mặt đẹp như hoa.
Thúc Hiến giật mình, nheo mắt nhìn cho thật kỹ.
Thiếu niên ấy chẳng phải là Liễu Nguyệt Nga, con gái của Liễu Nguyên Thanh, từng bị Trường Minh khống chế làm con tin để thoát khỏi trang Thụy Khuê đó sao? Trang Thụy Khuê đột nhiên bị bỏ hoang, Liễu Nguyên Thanh cùng toàn bộ người trong trang biến mất, sao Liễu Nguyệt Nga lại giả trai xuất hiện ở đây? Phải chăng Liễu Nguyên Thanh chuyển trang Thụy Khuê đến đâu đó ở xung quanh nơi này?
Liễu Nguyệt Nga nhìn quanh nhìn quất một lúc, ngẩng đầu phóng mắt nhìn về phía lầu Ngọc Thụy với vẻ thích thú rồi quyết định tiền về phía ấy.
Thúc Hiến vội vàng quay đầu vào trong, sợ Liễu Nguyệt Nga nhìn thấy.
Gã thấp thỏm lo lắng, không biết cô tiểu thư này có nhận ra mình hay không, loay hoay tìm đường thoát thân trước khi Liễu Nguyệt Nga bước lên lầu.
Nhưng lo lắng của gã thành thừa vì Liễu Nguyệt Nga không lên lầu.
Còn cách lầu Ngọc Thụy một quãng, nàng đã bị một thanh niên cao lớn vạm vỡ, mặt mũi lạnh lùng chặn lại.
Thúc Hiến nhận ra người thanh niên này là Nguyễn Thanh Thuận, thuộc hạ rất tin cẩn của Liễu Bá, thường được giao giám sát canh gác những vị trí trọng yếu trong trang nội Thụy Khuê.
Liễu Nguyệt Nga vừa tức giận vừa thất vọng, vùng vằng mấy lần mà không thoát khỏi bàn tay rắn như thép của Nguyễn Thanh Thuận, đành ỉu xìu để hắn lôi đi xềnh xệch như một đứa trẻ hư bị người lớn bắt lỗi.
Thúc Hiến lập tức lao xuống lầu, bỏ mặc ánh mắt ngơ ngác của người liên lạc, nhanh chóng hòa mình vào dòng người trên phố.
Nguyễn Thanh Thuận lôi Liễu Nguyệt Nga rẽ vào mấy lần ngõ quanh co ngoắt ngoéo, cuối cùng dừng lại trước một khu nhà cũ, cổng dựng bằng tre đã phủ rêu mốc xanh đen.
Đến đây, Liễu Nguyệt Nga lại vùng ra khỏi bàn tay Nguyễn Thanh Thuận, gắt gỏng:
“Bỏ ta ra được rồi đấy! Đừng tưởng ngươi là thuộc hạ tâm phúc của Liễu Bá rồi muốn làm gì thì làm nhé.
Coi chừng ta cắt cái đầu rẻ tiền của ngươi lúc nào không biết đấy, thứ cẩu nô tài.”
Liễu Nguyệt Nga ném cho Nguyễn Thanh Thuận một cái nhìn hằn học tức tối rồi vung tay đẩy mạnh hai cánh cổng, vùng vằng bỏ vào nhà.
Nguyễn Thanh Thuận đanh mặt nhìn theo Liễu Nguyệt Nga, ánh mắt hừng hực thù hận, ẩn sau một màn sương lạnh lẽo chết chóc.
Hít một hơi thật sâu, duỗi hai bàn tay đang nắm chặt run rẩy, những cảm xúc vừa qua đột nhiên biến mất, không còn nhìn thấy dấu tích nào trên gương mặt của hắn nữa.
Nguyễn Thanh Thuận nhẹ nhàng đóng cổng lại rồi đi theo Liễu Nguyệt Nga.
Thúc Hiến đợi đến khi trời tối mới kín đáo vượt tường lẻn vào trong.
Khu nhà này chắc hẳn lâu lắm không có ai ở, xung quanh cỏ dại mọc đầy, rêu xanh phủ kín.
Chỉ có khu vực nhà chính là được lau dọn tương đối sạch sẽ, từ chập tối đã được thắp đèn sáng sủa, còn lại đều tối tăm bẩn thỉu như nhà hoang.
Thúc Hiến nghe có tiếng nói, tiếng bát đũa vang lên từ gian chính, chắc người trong nhà đang dùng cơm, nên gã men theo mái nhà, tiến về phía ấy.
Gia quyến của Liễu Nguyên Thanh đang quay quần bên bàn dùng bữa, Nguyễn Thanh Thuận cùng các hộ vệ đứng canh gác xung quanh, sắc mặt không lấy gì làm tốt cho lắm.
Liễu Nguyệt Nga vẫn hậm hực nhìn về phía Nguyễn Thanh Thuận, dằn dỗi nói với Liễu phu nhân:
“Mẹ, con có thật là con gái của cha không vậy? Mà sao một con chó con cũng có thể cắn con, cắp cổ con lôi đi xềnh xệch giữa đường vậy?”
Liễu phu nhân liếc qua là đã hiểu, nhẹ giọng nói với con gái:
“Nguyệt Nga, cậu Thuận chỉ làm việc của cậu ấy thôi.
Bố con đã dặn không được ra khỏi nhà một bước, con không chịu nghe lời, ngông nghênh ra phố.
May mà có cậu Thuận bảo vệ con, đưa con về, chứ không tối nay không được may mắn ngồi đây ăn cơm đâu.
Con chớ nói những lời như vậy nữa, biết chưa? Tiểu thư có học có hành gì mà mở miệng ra là chó với mèo, còn ra thể thống gì nữa.”
Đoạn, bà quay sang nói với Nguyễn Thanh Thuận:
“Cậu đừng để ý tới lời của tiểu thư nhé! Tiểu thư còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Để cậu phải nghe những lời như vậy là do ta dạy con không nghiêm, mong cậu thứ cho.”
Nguyễn Thanh Thuận hoảng hốt cúi rạp người, vội vàng kêu lên:
“Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ được làm con chó trong mắt tiểu thư đã là vinh hạnh cho kẻ tôi đòi này lắm rồi, dám đâu có ý nghĩ hờn giận.
Xin phu nhân chớ nói vậy mà thuộc hạ mang tội.”
Liễu phu nhân mỉm cười, giọng vẫn mềm mỏng, nói:
“Sự an toàn của mẹ con ta đều đặt trong tay cậu, những ngày tới đều phải trông cậy vào cậu cả.”
“Thuộc hạ dẫu có phải nhảy vào biển lửa cũng nhất định bảo vệ chu toàn cho phu nhân và các vị công tử, tiểu thư.
Xin phu nhân an tâm.”
Liễu phu nhân nhìn Nguyễn Thanh Thuận với vẻ hài lòng, quay sang nghiêm giọng dặn dò các con:
“Nhớ nhé, từ nay mọi chuyện nhất nhất phải nghe lời cậu Thuận đây, không được tự ý làm chuyện càn quấy, nếu không ta cho trói lại, tống vào nhà củi đấy.”
Liễu Nguyệt Nga thấy thái độ của mẹ, càng thêm tức tối, hướng ánh mắt hằn học về phía Nguyễn Thanh Thuận.
Nàng hờn dỗi hỏi mẹ:
“Nhưng đang yên đang lành, sao bỗng dưng bố bắt mẹ con mình rời khỏi trang Thụy Khuê, đến ở cái ổ chuột bẩn thỉu, tối tăm, hôi hám này vậy mẹ? Lại còn cấm không cho ai đi ra ngoài.
Rốt cuộc là có chuyện gì hả mẹ?”
Sắc mặt Liễu phu nhân thoáng đổi, nhưng rất nhanh trở lại như thường.
Bà nghiêm mặt nhìn con gái, lạnh lùng nói:
“Những việc bố con làm đều có lý do cả.
Có bao giờ bố làm chuyện gì có hại cho con đâu chứ.
Sau này con sẽ hiểu.
Con chỉ cần làm theo lời mẹ và cậu Thuận là được.
Mẹ sẽ giải thích với con sau.”
“Chẳng phải bố đã để tên thích khách kia giết con hay sao?” Liễu Nguyệt Nga dằn mạnh cái bát xuống bàn, tức giận gào lên.
Liễu phu nhân cau mày, nhưng cũng không biết phải nói sao, chỉ biết thở dài nhìn con gái.
Đại công tử Liễu Nguyên Khanh vốn vẫn im lặng cắm cúi ăn, đột nhiên ngẩng đầu cất tiếng hỏi:
“Mẹ, vậy bố đang ở đâu? Phải chăng có kẻ nào đang muốn làm hại gia đình mình, nên bố mới bảo chúng ta đến đây ẩn náu, còn bố đi xử lý đám người xấu ấy? Phải không mẹ?”
Liễu phu nhân hơi tái mặt, đánh mắt rất nhanh nhìn Nguyễn Thanh Thuận một cái, cố giữ bình tĩnh, đặt tay lên vai Liễu Nguyên Khanh trấn an:
“Không có chuyện gì đâu con.
Bố đang phải làm một việc quan trọng, ít bữa nữa bố về thôi.
Con chớ lo.
Trước giờ có việc gì làm khó bố con được đâu chứ, phải không?”
Liễu Nguyên Khanh tuy chưa hết nghi ngờ, nhưng nhìn ánh mắt của mẹ, cậu cũng hiểu được phần nào câu chuyện, liền gật đầu vâng dạ.
Liễu phu nhân biết con trai đã nhìn ra, nụ cười vẫn giữ trên gương mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng bắt đầu lo lắng không yên.
Liệu bà còn có thể giấu kín mọi chuyện đến lúc nào đây.
Những đứa trẻ này liệu sẽ ra sao nếu chúng biết những chuyện đã xảy ra với nhà họ Liễu.
Nguyên Thanh, đến bao giờ ông mới trở về, đến bao giờ cơn ác mộng này mới trôi qua đây.
Liễu phu nhân tự dứt mình khỏi dòng suy nghĩ miên man khi Liễu Nguyên Khanh mở cửa bước vào.
Bà vẫy tay gọi con trai lại gần, kéo Liễu Nguyên Khanh ngồi cạnh, dịu dàng nói:
“Nguyên Khanh, con là con trai lớn nhất của bố mẹ, nhà họ Liễu sau này đều do một tay con chèo chống.
Mẹ nghĩ con có quyền được biết mọi chuyện.
Gia đình ta đang phải trải qua một biến cố lớn, mẹ sợ khi biết chuyện các con sẽ rất lo lắng và sợ hãi.
Nhưng con đã đủ lớn, không bao lâu nữa con sẽ phải thay bố con gánh vác cả gia tộc, cho nên con cần phải biết.
Đó là lý do mẹ gọi riêng con đến đây, mẹ sẽ cho con biết tình hình nguy ngập của gia đình ta.
Con phải hứa là không để cho các em con biết, nhớ chưa?”
Liễu Nguyên Khanh gật đầu, chăm chú nhìn Liễu phu nhân, đợi chờ câu chuyện của bà.
Liễu phu nhân liếc mắt nhìn ra cửa, thấy bóng Nguyễn Thanh Thuận vẫn hiên ngang đứng đó, bà mới yên tâm, thấp giọng kể:
“Có một chuyện mà từ trước đến nay bố con chưa bao giờ đề cập đến với các con, đó là về nội tổ của con.”
Liễu Nguyên Khanh gật đầu, cậu chưa bao giờ nghe bố kể về ông nội cả.
“Nội tổ con là Phiêu Kỵ tướng quân kiêm thượng thư lệnh đương triều Liễu Nguyên Cảnh.
Tiên đế lúc băng hà đã giao phó ấu chúa cho nội tổ con cùng với Giang Hạ vương Lưu Nghĩa Cung và Nhan thượng thư Nhan Sư Bá.
Song Vĩnh Quang hoàng đế ngu dốt, bạo ngược hoang dâm, bỏ bê triều chính, chà đạp luân thường.
Thẩm Khánh Chi hùa theo bạo chúa, vu khống trung thần, đến nỗi nội tổ con bị Vĩnh Quang sai chém cả nhà.
Cho nên bố con phải đem chúng ta giấu tại nơi này, chờ thoát cơn nguy khốn.
Bố con hồi kinh tìm cách an táng nhà họ Liễu tử tế, đồng thời giải oan cho nội tổ con.
Khi nào bố con trở lại, chúng ta mới có thể về nhà.
Bây giờ bố con không có ở đây, con là người thay bố con lo lắng cho các em, lo lắng cho cả nhà.
Con biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Liễu Nguyên Khanh gật đầu thật mạnh, nắm chặt tay mẹ, ánh mắt kiên định, như khẳng định với Liễu phu nhân rằng mình có thể bảo vệ chu toàn cho mẹ và cho các em.
Liễu phu nhân nhìn theo bóng lưng còn trẻ con mà đầy vẻ kiên quyết ấy, không nén được tiếng thở dài, vầng trán thanh tú một thời làm điên đảo bao người bây giờ chìm trong những vệt hằn âu lo.
Nguyễn Thanh Thuận đã ở bên cạnh bà tự lúc nào, thấp giọng hỏi:
“Phu nhân, sao phu nhân không nói thật cho công tử biết?”
Liễu phu nhân thở dài, nhìn xa xăm, đáp:
“Nguyên Khanh vẫn chỉ là đứa trẻ ham chơi, nói cho nó biết những chuyện như vậy không giải quyết được gì, chỉ khiến nó thêm lo lắng mà thôi.
Bên đó thế nào rồi?”
“Thưa phu nhân, đã đưa được người vào trang Mai Lâm, đêm nay sẽ đánh một trận toàn lực.”
“Có chắc thắng không?”
Nguyễn Thanh Thuận hơi đắn đo, mãi mới trả lời:
“Thưa phu nhân, thuộc hạ tin chắc trang chủ sẽ thắng trận này.”
Liễu phu nhân khẽ nhếch mép, cười thê thảm, nói:
“Nếu như không tìm ra nó, chúng ta cũng chỉ có đường chết.”
Thật lâu, thật lâu sau, Liễu phu nhân mới ngước mắt lên nhìn gã hộ vệ, nhẹ giọng nói:
“Thanh Thuận, tối nay ở lại đây đi!”
Đèn trong phòng Liễu phu nhân rất nhanh chóng bị thổi tắt, mọi thứ chìm vào trong bóng tối.
Thúc Hiến dĩ nhiên không quan tâm chuyện gì xảy ra trong đó, lúc này trong đầu chàng chỉ có duy nhất một ý niệm:
“Phải về Mai Lâm ngay.
Phải về Mai Lâm ngay.
Phải báo cho anh Trường Nghĩa.
Phải ngăn Liễu Nguyên Thanh lại.”
“Phải ngăn Liễu Nguyên Thanh.”
“Phải ngăn Liễu Nguyên Thanh.”
“Phải ngăn Liễu Nguyên Thanh.”.