Gió Chớ Động Tình

“Cái gì?” Ba người trăm miệng một lời.
“Các ngươi thấy rất kỳ lạ đúng không? Lúc ấy ta cũng thấy kỳ lạ, khi
đó nàng còn đẹp động lòng người hơn bây giờ. Bây giờ nàng đẹp có chút ai oán, có cảm giác khó nắm bắt, tựa như thể xác không có linh hồn, khi đó nàng mới thật sự là khuynh quốc khuynh thành. Nữ nhân như vậy vốn không cần phải mê hoặc nam nhân.”

“Nói nhanh lên nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.” Nam Cung Lăng giành trước hỏi.

Phiêu Phiêu nhìn nhìn Tần Phong, thấy Tần Phong hơi gật đầu với mình, liền bắt đầu nói tiếp.

“Đó là chuyện bảy tám năm về trước, hai nữ nhân đi vào phòng của ta,
hỏi ta có phương pháp quyến rũ nam nhân không, trả cho ta năm mươi lượng bạc, bảo ta đi cùng các nàng đến gặp một người.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Lạc phu nhân, cũng là lần đầu tiên
biết trên thế gian còn có nữ tử xinh đẹp như vậy, quả thực là hoàn mỹ
không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hoàn mỹ làm cho nữ nhân trong
thiên hạ phải ghen tị.

Nàng vừa thấy ta đến đã dùng ngữ khí vô cùng lạnh lùng nói với ta:‘Dạy ta một ít phương pháp có thể khiến nam nhân say mê ta!’

‘Vì sao cô nương muốn học chuyện này? Dựa vào mỹ mạo của cô nương,
chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến tất cả nam nhân cúi đầu chịu thua
trước cô.’

Nàng nói:‘Chàng sẽ không, chàng không phải nam nhân bình thường.’

Ta nói:‘Ta đây chỉ biết một loại phương pháp! Ta nghĩ phương pháp này hẳn là hữu dụng với bất cứ nam nhân nào. Thế nhưng ngươi nguyện ý hy
sinh bao nhiêu vì hắn?’

Nàng do dự thật lâu, mới đáp:‘Chỉ cần ta có thể.’

Ta cho nàng thay quần áo của ta, tỉ mỉ trang điểm cho nàng, còn dạy
nàng một ít kỹ xảo đơn giản. Các ngươi xem nàng bây giờ một thân áo
trắng, thánh khiết như tiên tử trên trời đó. Khi nàng mặc quần áo của ta vào, xinh đẹp quyến rũ bao nhiêu thì miễn bàn, không cần nói gì, không
cần làm bất kỳ động tác gì cũng có thể dễ dàng gợi lên vô hạn ham muốn
cho nam nhân.

Ta nghĩ bất cứ nam nhân nào cũng không thể từ chối nàng, vậy mà không ngờ vài canh giờ sau, hai nữ nhân kia lại đưa ta đi gặp nàng. Lúc ấy,
trong mắt nàng chứa đầy nước mắt, trên người còn khoác chiếc áo của nam
nhân. Vừa thấy ta liền cả giận nói:

‘Ngươi dạy ta phương pháp gì thế? Ta còn chưa nói chuyện, đã bị đuổi ra ngoài.’

Lúc ấy ta đã nghĩ: Nếu người nọ đối mặt với nàng không có chút mơ
màng nào, sẽ không phủ thêm quần áo cho nàng. Có thể thấy được, đó nhất
định không phải một nam nhân bình thường.

Ta vốn muốn khuyên nàng không thể miễn cưỡng, nhưng thấy nàng tức
giận đáng sợ như vậy, ta cũng không dám nói thêm cái gì, đành phải lấy
ra thuốc kích tình ta bí mật điều chế đưa cho nàng……”

“Thuốc kích tình?” Tần Phong làm rớt chén rượu mới bưng lên trên bàn, rượu văng khắp nơi, mà hắn không hề có cảm giác, trên mặt là kinh ngạc
và phẫn nộ khó nén.

Ba người càng kinh ngạc nhìn hắn, Tần Phong không phải là người có
thể chăm chú nghe kể chuyện như thế, càng không dễ biểu đạt cảm xúc, trừ khi là……

Phiêu Phiêu sững sờ nhìn hắn, nói:“Nhiều năm như vậy, ta vẫn không
nghĩ ra người từ chối nàng rốt cuộc có phải nam nhân hay không, rốt cuộc là người đặc biệt như thế nào, vừa mới ta còn cảm thấy loại nam nhân
như Lạc Vũ Minh không đáng. Không thể tưởng được là ngươi!”

Tần Phong không phủ nhận, nhìn chén rượu trước mặt, cười chua sót, sau đó cầm lấy chén rượu trống rỗng, đưa đến bên môi.

Bạch Đông và Nam Cung Lăng mở lớn miệng cả buổi vẫn không khép lại
được, Lạc phu nhân? Trước đây mặc kệ vì sao nàng quyến rũ Tần Phong,
nhưng dù thế nào nữ nhân cũng không nên quyến rũ bạn của chồng chứ, đó
là tối kỵ trên giang hồ.

“Đại ca.” Nam Cung Lăng thử thăm dò hỏi:“Khí khái đó không phải nam
nhân bình thường có thể chấp nhận được, không phải huynh thực sự có cái
gì đó với nàng ấy chứ?” Nam Cung Lăng lòng tràn đầy tò mò, nhưng sau khi thấy ánh mắt giết người của Tần Phong, đành phải nuốt xuống.

Tần Phong rót chén rượu, ngón tay nắm chén rượu gân xanh nổi lên cuồn cuộn, chén rượu bạch ngọc nháy mắt đã bị bóp vỡ nát.

Không ai hỏi thêm gì nữa, bởi vì mọi người đều biết, nếu chưa xảy ra chuyện gì, Tần Phong sẽ không phẫn nộ như vậy.

Mà chuyện này, nhất định là sỉ nhục lớn nhất suốt đời Tần Phong.

Nam Cung Lăng đứng dậy lôi kéo Bạch Đông, hai người lặng lẽ lui ra ngoài.

Phiêu Phiêu không đi, chỉ yên lặng nhìn nam nhân ngồi trước mắt, gần trong gang tấc mà như xa tận chân trời.

“Tối nay có cần ta ở lại cùng ngươi?”

“Ngồi lại tâm sự với ta!”


Phiêu Phiêu ngồi bên cạnh hắn, sâu kín nói:“Hóa ra nàng chính là nữ nhân ngươi không muốn đối mặt!”

Tần Phong nhíu mày, dường như không có việc gì nói “Nữ nhân yêu
thương nhớ nhung ta nhiều lắm, người nào ta cũng không muốn đối mặt.”

“Nhưng nữ nhân dùng xuân dược thấp kém như vậy, cũng có thể khiến
ngươi không phát hiện thì không nhiều lắm.” Phiêu Phiêu thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, tiếp tục nói:“Với công lực của ngươi, thuốc đó
không đến mức làm ngươi mất đi lực không chế… Trừ khi, lý trí của ngươi
vốn không kháng cự được.”

Tần Phong không trả lời nàng, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn cây
lê lay động trong gió thu, lại là mùa thu, mùa hắn không thích nhất
chính là mùa thu, bởi vì mỗi khi hắn thấy lá cây biến vàng, nhìn thấy lá vàng rơi khắp nơi, sẽ nhớ tới thân ảnh cô đơn dưới gốc cây, nhớ tới
những ngày thê lương.

“Sợ rằng cũng chỉ có nữ nhân như nàng mới có thể khiến ngươi nhớ mãi
không quên.” Phiêu Phiêu thấy hắn xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không
khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, sáu năm nàng chờ đợi vẫn không thể
chờ đợi được tình cảm của hắn.

Tần Phong trầm giọng nói:“Ta nói rồi, không được nhắc đến nàng với ta!”

“Không nhắc tới là ngươi có thể quên sao? Cho dù uống say bao nhiêu
ngươi cũng không gọi lầm tên ta thành tên nàng, điều đó cho thấy dù
ngươi có say thế nào, nàng vẫn rất rõ ràng trong đầu ngươi.”

“Phiêu Phiêu, Nam Cung Bùi Hiền là nam nhân tốt, hắn có thể cho ngươi hạnh phúc. Ngươi đã lãng phí nhiều thời gian trên người ta, ta không
đáng.” Tần Phong chân thành khuyên nhủ, nếu là nữ nhân khác, hắn sẽ
không nói như vậy, nhưng Phiêu Phiêu không giống vậy, khi hắn bất lực
nhất, là Phiêu Phiêu đã cứu hắn.

“Trừ khi ngươi không hề cần ta ……”

Tần Phong không trả lời, đẩy cửa ra khỏi phòng.

Đêm trong trẻo mà lạnh lẽo, lá rụng đầy đất hòa trung với cát bụi bay trong gió thu lành lạnh, Tần Phong lẳng lặng ngồi trên một tảng đá cách xa nhà thủy tạ, nhìn lá rụng đầy trời.

Hắn muốn ngồi ở chỗ này để nhìn dòng nước chảy xa xa, hoa lê héo tàn, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, tưởng niệm thân ảnh vẫn rõ ràng
trong lòng.

Lúc này, một âm thanh nhu hòa vang lên sau lưng hắn:“Ta có thể nói mấy câu với chàng không?”

Không cần quay đầu hắn cũng nghe ra, là giọng nói đời này hắn không
muốn nghe thấy nhất, là người đời này hắn không muốn nhìn thấy nhất.

“Không thể, giữa chúng ta không có gì để nói.” Hắn dùng tốc độ nhanh
nhất đứng dậy rời đi, vẫn nghe được tiếng than nhẹ mềm mại lan tràn
trong không khí, “Phong, cũng không thể nghe ta……”

Tần Phong không quay đầu, hắn tin chỉ cần mình quay đầu, hắn sẽ không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra, có lẽ sẽ đánh cô gái kia một cái bạt
tai, có lẽ sẽ chạy đến ôm chặt nàng, bởi vì đó đều là những điều hắn
muốn làm, điều duy nhất hắn không muốn làm chính là rời đi như thế này……

Đóng cửa phòng lại, hắn cảm thấy lòng mình như bị ai đó vét sạch,
thầm nghĩ dùng rượu để nhồi vào thân thể đã sớm trống rỗng, để gây tê
vết thương vẫn đang đổ máu, rốt cuộc phải bao lâu nữa, bao lâu nữa thì
lòng hắn mới không đau đớn như vậy.

Đêm tịch mịch, đâu chỉ có một người chịu dày vò?

Bên ngoài tiểu lâu tĩnh mịch gió cuốn lá héo tàn, bên trong tiểu lâu
gió nhẹ khẽ vuốt lên sợi tóc và gò má mang hàng nước mắt ấm áp của giai
nhân. Gương mặt tuyệt mỹ của nàng trông càng nhợt nhạt, ánh mắt vốn mờ
mịt giờ phút này đều là u oán và đau khổ.

Lại là một trận gió lạnh thổi qua, trận ho khan kịch liệt kinh động
Lạc Vũ Minh đang ngẩn người trong phòng, hắn dùng ánh mắt chứa thâm ý
nhìn nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh trào phúng.

“Không phải đã đạt được mục đích sao? Còn bày ra vẻ mặt đau khổ không thể yêu làm gì? Ta cũng sẽ không ăn bộ dạng này của ngươi.” Thấy nàng
không có phản ứng gì, hắn nói lớn tiếng hơn:“E rằng không chỉ có ta, có
người cũng không chịu được bộ dáng dở sống dở chết này của ngươi, nhìn
ngươi một cái cũng lười? Ha ha ha ha!”

Thấy nàng vẫn không có phản ứng gì hắn càng phẫn nộ, đi đến trước cửa sổ, không chút thương hương tiếc ngọc nắm lấy thân thể suy yếu của
nàng, quát:“Không phải yêu hắn sao? Không phải hy vọng hắn hạnh phúc
sao? Thấy hắn sắp thành hôn ngươi không vui mừng vì hắn sao? Người hắn
kết hôn là con gái của minh chủ võ lâm, tương lai hắn chính là minh chủ
võ lâm, có thể hô mưa gọi gió trên giang hồ, ngươi không vui sao? Nếu
không ngươi đi tìm hắn nói ngươi yêu hắn, nói cho hắn sáu năm qua không
có một khắc nào ngươi ngừng nhớ nhung hắn, để cho hắn bỏ mặc tất cả danh dự địa vị để ở bên ngươi ấy! Đi mau, không phải ngươi vừa muốn nói với
hắn à?”


Nàng cười lạnh:“Đương nhiên ngươi nghĩ, muốn chàng thân bại danh
liệt, muốn chàng cả đời cô độc! Ngươi hết hy vọng đi, ta sẽ không giúp
ngươi, có chết ta cũng không nói với chàng ta yêu chàng!”

Lạc Vũ Minh đẩy nàng ra, giận dữ rời đi.

Nàng đau đớn gục xuống khóc nỉ non, nàng không thể nói, hắn đã sắp
thành hôn. Hôm nay hắn cũng rời đi không quay đầu lại, có nghĩa là tất
cả đều đã trôi qua, không thể xoay chuyển, như vậy cần gì phải đem đau
thương đã qua quay trở lại, làm tổn thương người nàng yêu nhất trong
kiếp này. Nếu hắn hạnh phúc thì để cho hắn mãi mãi hạnh phúc. Tất cả
thống khổ liền biến mất theo sinh mạng của nàng……

Có lẽ đây là báo ứng của nàng……

Đã qua nửa đêm, Lạc phu nhân vẫn ngồi một mình trước cửa sổ mặc cơn
gió lạnh như băng thổi khô hai má đọng đầy nước mắt của nàng, tối nay
Lạc Vũ Minh không trở về, rốt cuộc nàng có thể yên tĩnh vượt qua.

Không ngờ một bóng đen bay vào từ cửa sổ, nàng đứng dậy rất nhanh,
vững vàng lui ra phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn người trước mắt. Hắn
chẳng những có thân thể cường tráng, mà khuôn mặt, ngũ quan đều to hơn
người thường một chút, một đôi mắt to giờ phút này đang híp lại thành
một đường chỉ say mê nhìn ngắm nàng.

Có thể thấy được khinh công của hắn rất cao, nếu không thân thể to lớn sao có thể “bay” vào.

“Đừng sợ, ta biết chồng nàng không trở về, một mình nàng vô cùng cô
đơn, cho nên cố ý đến với nàng.” Người nọ mặt mày hớn hở nhìn giai nhân
đang kinh hoảng, vẻ mặt tà khí xán lại gần.

Lạc phu nhân hít một hơi thật sâu:“Nơi này là Long Gia Bảo, ta chỉ
cần kêu lớn một tiếng là rất nhiều người nghe thấy, ngươi cho là nơi này không ai có thể đánh thắng ngươi sao?”

Tuy lời nói của nàng bình tĩnh, nhưng trong lòng rõ ràng tiểu lâu này ở nơi vắng lặng yên tĩnh, một tiếng kêu của nàng có thể sẽ không ai chú ý.

“Ha ha, ta biết luận võ công ta không được, nếu luận khinh công, không ai có thể đuổi được ta.”

“Khinh công? Khinh công giỏi có thể trốn cả đời sao? Hôm nay nếu
ngươi làm chuyện sai trái, Lạc Vũ Minh sẽ đuổi giết ngươi cả đời.”

Hắc y nhân chần chừ một chút, ngay một giây đó, Lạc phu nhân chạy vọt tới cửa sổ muốn nhảy xuống, đáng tiếc nàng vẫn muộn một bước.

Người nọ bắt lấy cánh tay của nàng, kéo nàng lại, bằng tốc độ nhanh
nhất đánh nàng một chưởng, Lạc phu nhân chỉ vội kêu một tiếng “Cứu……”
liền hôn mê bất tỉnh.

Nhưng chỉ một tiếng “Cứu” ngắn ngủi, suy yếu như vậy, cũng đủ kinh
động đến Tần Phong đang uống rượu điên cuồng trong hoa viên, hắn bỗng
đứng dậy, biến mất trong đêm đen mờ mịt……

Không lâu sau hắc y nhân đi vào một hang núi, ôm Lạc phu nhân vẫn
đang hôn mê từ trong một cái túi ra. Hắn si mê nhìn dung nhan tuyệt mỹ
của Lạc phu nhân, nàng thật sự rất đẹp, đẹp đến mức ngay cả kết quả làm
việc này là thế nào hắn cũng không để ý.

Hắn có chút kích động nâng tay đang muốn vuốt ve da thịt nõn nà kia, liền bị một bàn tay nhanh như chớp tóm lấy.

“Tần Phong?” Hắc y nhân đột nhiên quay đầu, hắn đương nhiên biết Tần Phong, nhưng điều hắn không ngờ là Tần Phong cũng biết hắn.

“Hoa Vạn Tung? Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, nơi nào cũng dám xuống tay! Nơi này là Long gia bảo!”

“Liên quan gì đến ngươi? Ta khuyên ngươi không cần xen vào việc của người khác!”

Tần Phong không nói gì, kiếm của hắn trả lời thay hắn.

Hoa Vạn Tung chỉ cảm thấy trước mắt ánh kiếm lóe ra, căn bản phân
không rõ hư thật, chỉ có thể hốt hoảng bảo vệ chỗ hiểm, mà kiếm của Tần
Phong lại không rời chỗ hiểm của hắn.

Hoa Vạn Tung là hái hoa tặc nổi danh ở giang hồ. Vẫn không ai có thể
bắt được hắn, là vì hắn chẳng những có võ công rất cao, mà khinh công
của hắn ít người có thể sánh được, hơn nữa hắn giảo hoạt đa đoan, bao
nhiêu người muốn bắt hắn, cuối cùng đều là vô ích.

Hắn ra vẻ vô lực chống đỡ, không ngừng né tránh, lại âm thầm bắn ra mũi tên giấu trong tay áo.

Khi Tần Phong cấp tốc biến chiêu xóa sạch mũi tên, hắn liền tìm được cơ hội thoát thân.


Nhưng hắn rất xem nhẹ đối thủ, hắn vừa mới chạy ra cửa hang, kiếm của Tần Phong đã chặn đường đi của hắn.

“Còn muốn chạy? Đã quá muộn, hôm nay ta chẳng những muốn xen vào
chuyện của ngươi, mà còn muốn trừ cái hại cho giang hồ là ngươi.” Khi
nói chuyện Tần Phong đã đứng trước mặt hắn, ngữ khí và kiếm khí của hắn
đều tràn ngập tàn bạo khiến người ta sợ hãi.

Hoa Vạn Tung đã sớm nghe nói Tần Phong võ công cực cao, nhưng không
ngờ lại đáng sợ như vậy. Hắn khổ luyện võ công không chịu nổi đả kích,
ngay cả khinh công cũng chưa kịp thi triển trước mặt Tần Phong, xem ra
hôm nay hắn muốn thoát thân là rất khó.

Ánh mắt hắn vòng vo xoay chuyển, lòng nổi lên một kế, ra vẻ nghiêm
nghị nói:“Ta biết ta chết cũng không hết tội, nhưng ngươi có tư cách gì
giết ta? Ngươi và ta căn bản là cùng một loại người. Hừ! Nữ nhân ngươi
từng có ít hơn ta sao? Ngươi dám nói ngươi chưa từng làm loại chuyện
này?”

“Ta thừa nhận ta phong lưu, nữ nhân ta từng có không ít hơn ngươi,
nhưng ta tuyệt đối không hạ lưu như ngươi, các nàng đều là cam tâm tình
nguyện.”

“Tại sao ngươi biết nữ nhân này không phải cam tâm tình nguyện ủy thân cho ta?”

Tay nắm kiếm của Tần Phong đột nhiên siết chặt lại, ánh tím trên thân kiếm sáng ngời, tỏa sáng hơn cả ánh trăng non.

“Cam tâm tình nguyện, vậy mà ngươi còn phải dùng thủ đoạn này?”

“Cảm tình có thể bồi dưỡng.” Hoa Vạn Tung cố ý khinh thường nhìn hắn. Thấy hắn không phản bác, lại nói:“Ta ghét các ngươi ngày nào cũng giả
dạng làm chính nhân quân tử, ngươi dám thề khi nhìn thấy nữ nhân này
ngươi không hề có chút ham muốn nào?”

Tần Phong không nói, cũng không xuất kiếm, sát khí trên người cũng
dần biến mất. Thật ra đối với thanh danh của Tần Phong, Hoa Vạn Tung
cũng hiểu được một ít, Tần Phong sẽ không lấy tính mạng của người khác
trừ khi quyết đấu kịch liệt, cho dù nhìn thấy kẻ mang tội ác tày trời,
nhiều lắm hắn cũng chỉ phế võ công, cho nên hắn mới dám “cố gắng tranh
cãi” như vậy.

“Tần Phong, nếu ngươi dám chỉ tay thề, khi ngươi đối mặt với nữ nhân
này, chưa bao giờ muốn ôm nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, chưa
bao giờ nghĩ nàng ở dưới thân ngươi sẽ yêu kiều, quyến rũ mất hồn thế
nào…… thân mình của nàng thật đúng là nhuyễn ngọc ôn hương……” (nhuyễn ngọc ôn hương: tả người con gái trẻ có thân thể mềm mại trắng nõn, có hương thơm thanh xuân ấm áp.)

“Câm miệng!”

Hoa Vạn Tung bắt lấy một cơ hội cuối cùng này, cất cao giọng
nói:“Ngươi cũng đã từng muốn, vậy mà còn ra vẻ hiên ngang lẫm liệt chỉ
trích người khác, hôm nay ta không đánh lại ngươi, nhưng ta chết cũng
không phục.”

Tần Phong đẩy lùi tức giận, sát khí cũng đẩy lùi theo, thở dài:“Ta
cũng không muốn giết ngươi, mặc dù ngươi làm không ít chuyện khiến người ta phẫn nộ, nhưng cũng không hại đến mạng người, dám làm dám chịu, so
với những kẻ ngụy quân tử miệng đầy nhân nghĩa đạo đức lại giết người
như ma, ngươi cũng không tính là tội ác tày trời. Chỉ cần ngươi chịu từ
giờ thay đổi triệt để, ta có thể cho ngươi một cơ hội.”

“Nếu ngươi có thể chứng minh ngươi không giống ta, ta sẽ làm như ngươi muốn.”

“Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?”

“Hãy cho ta nhìn xem ngươi thanh cao như thế nào.” Hoa Vạn Tung liếc
mắt ngắm nhìn người trong hang núi, khuyến khích mười phần nói:“Nếu
ngươi có cách làm cho nữ nhân trong kia thuận theo ngươi, muốn giết muốn đánh ta ta đều chấp nhận!”

Tần Phong trầm ngâm một lát nói:“Ngoài nàng ra ai cũng có thể!”

“Vậy ngươi sẽ không muốn làm bộ thanh cao trước mắt ta, thừa nhận
ngươi cũng là một tên ngụy quân tử ti bỉ vô sỉ đúng không.” Hoa Vạn Tung cười ha ha, vòng qua Tần Phong định rời đi.

Tần Phong hít một hơi thật sâu, nói:“Được, ta chứng minh cho ngươi
xem, nhưng nếu ta làm được, ngươi cũng đừng quên chuyện đã đồng ý với
ta.”

“Ta cũng không đủ kiên nhẫn chờ ngươi mấy tháng, ta chỉ cho ngươi ba ngày.”

“Không cần! Ngươi hãy nhìn rõ xem.” Nói xong hắn đi vào hang núi.

Ánh trăng mông lung xuyên qua cửa hang chiếu vào khuôn mặt giai nhân
vẫn đang hôn mê, đẹp tựa như chân thật, tựa như huyền ảo, làm cho Tần
Phong cũng không nhịn được vuốt ve khuôn mặt nàng. Tuy động tác của hắn
rất nhẹ, nhưng vẫn làm Lạc phu nhân bừng tỉnh trong mê man.

Nàng đột nhiên đứng dậy theo bản năng nắm chặt ngực áo. Mà khi thấy
Tần Phong dịu dàng tươi cười, nàng kinh ngạc cứng đờ, vỗ vỗ mặt mình,
mới run giọng nói:“Sao lại là chàng?”

Lòng Tần Phong căng thẳng, nhất thời không cầm lòng được ngồi bên cạnh nàng hỏi:“Có bị thương ở đâu không?”

Nàng không biết phải làm sao, cúi đầu, khẩn trương cắn môi:“Không có gì, chỉ bị đánh một cái vào vai.”

“Thật không? Còn đau không?” Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, sau khi thấy thân thể của nàng run run, hắn dựa vào càng gần, chậm rãi
đưa tay chuyển qua vai phải của nàng, tay kia vén sợi tóc hỗn độn ra sau tai nàng. Chính hắn cũng không biết vì sao lại chấp nhận yêu cầu vô lý
như vậy với Hoa Vạn Tung, nhưng hắn đã chấp nhận rồi, là ôm ấp tình cảm
trời bi người xót sao? Hay là hắn thầm nghĩ một cái cớ cho khát vọng của mình……


Nữ nhân trong lòng hắn như trúng ma chú, tùy ý để bàn tay Tần Phong
đặt trên vai nàng chậm rãi ôm nàng vào lòng, thuận theo như năm đó.

“Nàng gầy!” Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng, không một nữ nhân nào có
thể kháng cự những lời này, bởi vì một câu đơn giản này hoàn toàn có thể bao hàm vô hạn tưởng niệm và nhu tình.

Ánh mắt nàng bắt đầu ẩm ướt, thân thể của nàng bắt đầu run run, núp mình trong ngực hắn yên lặng không nói gì.

Nếu giờ phút này có thể dừng lại, cho dù nhốt đánh hắn vào địa ngục
hắn cũng không hề oán hận nửa câu, hắn thật sự rất muốn mãi mãi ôm nàng, nếu không phải nàng đã gả cho Lạc Vũ Minh……

Đôi môi ấm áp của Tần Phong chần chừ sau tai nàng, sau đó chậm rãi di chuyển xuống dưới……

Dưới đôi môi là da thịt nhẵn bóng nõn nà, yêu kiều như đóa phù dung,
hôn, hôn, hắn bắt đầu mất phương hướng, ngọn lửa trong thân thể thiêu
đốt lý trí của hắn, ôm lấy nàng, lòng bị con kiến gặm cắn, tê dại ngứa
ngứa khó nhịn.

Mà nàng ở trong lòng hắn ngửa đầu cười e thẹn, cười đến trời đất biến sắc, mặt trời không còn tỏa sáng.

Hắn quên tất cả, cúi đầu hôn lên môi nàng, lý trí nháy mắt bị tình
dục bao phủ, giờ phút này trong đầu hắn thật sự chỉ có: nàng ở dưới thân sẽ yêu kiều, quyến rũ mất hồn thế nào……

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, ngực đột nhiên xé rách đau đớn, nàng chưa từng có giấc mơ nào chân thật như thế này, hơi thở của hắn, hương vị
của hắn, thật rõ ràng, tốt đẹp làm cho nàng quên đi tất cả những gì đã
qua, quên tất cả phiền não cùng ưu sầu, hoàn toàn đắm chìm trong nhiệt
tình ngọt ngào.

Lúc mơ màng nàng cảm giác tay Tần Phong chuyển qua lưng nàng, thuần
thục cởi bỏ đai lưng của nàng. Nàng muốn nói không được, muốn đưa tay
ngăn cản, nhưng toàn thân không có một chút sức lực nào, chỉ có thể nhắm mắt tùy ý để quần áo chảy xuống, thân mình bị Tần Phong ôm chặt vào
trong lòng.

Nếu có thể chết ở giờ phút này, nàng không còn cầu mong gì trong đời.

Nhưng Tần Phong lại buông nàng ra vào thời khắc mấu chốt, dùng một
ánh mắt phức tạp nhìn nàng, có hận, có oán, cũng có đau đớn bi thương.
Ánh mắt đó khiến nàng đột nhiên tỉnh táo, khoác chiếc áo rơi xuống đất
lên người.

“Phong……”

“Ngươi xem đủ chưa?” Tần Phong mở miệng ngắt lời nàng, nhưng không phải nói chuyện với nàng.

Hoa Vạn Tung cười lớn đi vào:“Ta chưa từng bội phục một ai, hôm nay
ta thật sự là bội phục sát đất …… Các ngươi có tiếp tục không? Ta sẽ
không quấy rầy. Ha ha!”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ muốn nữ nhân lẳng lơ như vậy sao?” Tần Phong hừ lạnh nói:“Đừng quên chuyện ngươi đã đồng ý với ta.”

“Yên tâm, tuy ta không phải chính nhân quân tử, nhưng đại trượng phu
nhất ngôn cửu đỉnh. Sau này ngươi tuyệt đối sẽ không nghe thấy cái tên
Hoa Vạn Tung trên giang hồ.” (nhất ngôn cửu đỉnh: một lời nói nặng như chín cái đỉnh.)

Tần Phong không nói gì nữa, đưa tay kéo Lạc phu nhân rời đi.

Đi vào rừng cây, Tần Phong bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nhìn nàng đang khóc nước mắt ràn rụa, nhẹ nhàng hỏi:“Nàng khỏe không?”

“Ta? Chàng muốn nghe đáp án gì? Chàng muốn nghe: Ta ngày nào cũng bị
đánh, chịu hành hạ giày vò; hay là muốn nghe: Ta rất tốt, chúng ta rất
ân ái?”

Tần Phong cười khổ nói:“Có lẽ ta nghe nàng ngày nào cũng bị đánh, trong lòng có thể sẽ vui vẻ hơn.”

“Chàng hận ta như vậy sao?”

Thấy Tần Phong không trả lời, nàng kéo lại ống tay áo của Tần Phong,
nghẹn ngào nói:“Chàng thật sự hận ta như vậy? Hận đến mức trước mặt tên
hái hoa tặc, nhục nhã ta như thế? Hận đến mức hy vọng mỗi ngày ta bị
người ta tra tấn mới vui vẻ?”

Tần Phong dừng bước, quay đầu dùng ánh mắt lạnh buốt như băng nghìn
năm nhìn nàng:“Nàng thế nào liên quan gì đến ta, ta cũng không có tâm
tình trả thù nàng, vừa rồi chỉ là ta đánh cuộc với hắn, cuộc xem mị lực
của Tần Phong có phải là không một nữ nhân nào có thể kháng cự không.”

“……” Lạc phu nhân vô lực buông bàn tay nắm ống tay áo của hắn ra,
thật ra nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh
băng như vậy, nói còn có ý nghĩa gì.

“Chúc mừng chàng sắp thành hôn, nếu yêu nàng thì đừng để nàng hiểu
lầm, nữ nhân luôn không có cảm giác an toàn, chỉ cần chàng nhìn vào ánh
mắt nàng và nói: Ta thật lòng yêu nàng! Nàng sẽ không cần dùng cách cực
đoan đấu võ kén rể để thử lòng chàng, hãy nhớ, yêu một người thì đừng để nàng chờ đợi, hãy quý trọng nàng.”

Tần Phong cười thoải mái nói:“Lạc phu nhân, cảm ơn lời khuyên của nàng, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”

“Ta nghe Lạc Vũ Minh nói chàng đã tha thứ cho hắn, tất cả ân oán cừu
tình đã qua chàng đều không để bụng…… Vậy là tốt rồi, cái gì đã qua thì
để cho nó qua đi, con đường tương lai của chàng còn rất dài, còn rất
tươi sáng.”

Nàng cúi đầu, đúng vậy, hắn đã có được giấc mộng của tất cả nam nhân, danh dự, địa vị, tài phú, mỹ nhân, hắn sẽ sống tốt, không giống nàng,
bệnh tật quấn lấy thân, đoạn đời nhấp nhô này đã sắp kết thúc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận