Trên người đau đớn khôn xiết, cổ họng nóng cháy như lửa đốt, Nghê Vi thình lình mở mắt ra.
Trước mắt phủ một tấm khăn đỏ tươi, dường như có thêu chữ Song Hỷ, Nghê Vi cúi đầu nhìn thoáng qua y phục trên người.
Một bộ giá y đỏ thẫm thêu Long Phượng trình tường, dưới chân mang đôi giày thêu cũng một màu đỏ tươi.
Nghê Vi hoảng hốt vén khăn che trên đầu ra, đập vào mắt là một thùng xe ngựa được trang bị rất tỉ mỉ.
Sàn xe lót đệm nhung, thỉnh thoảng còn có hơi lạnh từ bên ngoài cửa xe thổi vào. Không gian rộng tầm một cái giường kingsize của Nghê Vi vẫn thường ngủ, bàn gỗ, gối thêu hoa cùng một tấm chăn mỏng được xếp gọn ở trong góc.
Ở trên bàn gỗ lúc này đặt một tấm gương, không thấy rõ lắm, dường như làm bằng đồng. Nghê Vi ném khăn trên đầu xuống, nhanh chóng nhích lại cầm lấy cái gương.
Trong gương phản chiếu một khuôn mặt tuy rất lạ lẫm nhưng lại khá quen thuộc.
Lạ lẫm vì nó không phải là gương mặt của Nghê Vi. Nhưng lại rất quen thuộc vì nó giống Nghê Vi đến tám phần, và cực kì giống người con gái trong giấc mơ của cô- Mặc Kì Vân.
Trong đầu Nghê Vi thoáng xoẹt qua một hình ảnh.
Nữ tử vận một thân hôn phục đỏ thẫm nâng tay lên, trong ống tay áo giấu một bình dược nho nhỏ. Nàng mở nắp bình ra, một làn khói đen như mực pha lẫn ánh tím như có như không bay lên.
Nghê Vi nghe nàng nói, giọng nói rất đau khổ:
"Trác Thiếu Khanh, là ta nợ huynh. Xin lỗi, thật xin lỗi".
Sau đó nữ tử nâng tay, chất lỏng trong bình nhanh chóng trôi tuột xuống yết hầu. Những nơi nó đi qua dường như đều phồng rộp lên, bỏng rát.
Nghê Vi giật mình ôm lấy cổ họng đột ngột nóng cháy, muốn gào lên kêu cứu nhưng không kêu ra âm thanh nào.
Mặc Kì Vân thế mà lại uống thuốc độc tự tử!!!
Nghê Vi mặc dù chưa rõ mọi chuyện, nhưng cô biết bản thân nhất định sắp chết rồi. Gắng gượng vươn một tay ra, ở trên bệ cửa sổ đóng kín vô lực gõ mấy cái nhẹ bẫng.
Đến khi cửa được mở ra, Nghê Vi đã sớm bất tỉnh.
Đầu đau như búa bổ, thanh quản tựa như bị axit ăn mòn, Nghê Vi chậm chạp mở mắt ra. Trước mắt cô vẫn là thùng xe ngựa ban đầu, nhưng lúc này cô không ngồi, mà là nằm.
Một thân hôn phục đỏ tươi trên người đã sớm trút bỏ, chỉ mặc một thân tố y mỏng tang, trên thân đắp một chiếc chăn bông.
Muốn ngồi dậy nhưng trong người cứ như bị rút hết sức lực, Nghê Vi sau mấy lần cố chấp thử cuối cùng đành bỏ cuộc, nằm vật ra. Cô đánh mắt một vòng quanh thùng xe, ngoài ý muốn phát hiện trong góc cạnh cửa xe có một người đứng.
Nhìn kĩ lại, hình như không phải đứng.
Là lơ lửng.
Nghê Vi thấy hai chân người kia không hề chạm đất, mặt luôn cúi thấp, bị hai bên tóc tai dài thòng lòng che khuất. Mặc dù là bác sĩ- một người siêu cấp đậm chất khoa học- nhưng bạn nhỏ Nghê Vi lại cực kì cực kì sợ ma, liền trợn trắng mắt, muốn ngay lập tức bất tỉnh.
Người kia dường như cảm giác mình bị phát hiện, liền như cổ máy bị rỉ sét chậm chạp ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt kia- Nghê Vi biết- là Mặc Kì Vân, hoặc có thể nói đó là gương mặt của Nghê Vi hiện tại.
"Hồn ma" Mặc Kì Vân lơ lửng bay đến trước mặt Nghê Vi, doạ cô không tự chủ được muốn nhích người về sau, nhưng thân thể mệt mỏi rã rời, không thể cử động nổi.
Nghê Vi vốn đang nghĩ "how to" làm cho bản thân bất tỉnh thì "hồn ma" Mặc Kì Vân đã lên tiếng, thanh âm mỏng nhẹ vang vang như từ xa vọng lại:
"Nghê Vi, ngươi đừng sợ. Ta không có ý muốn doạ ngươi".
Khó khăn nâng tay vuốt đám lông trên tay đang dựng hết cả lên, Nghê Vi trợn trắng mắt, thầm mắng trong lòng: ngươi nói không sợ là bà cô đây thật sự không sợ hay sao? Sợ đến chết đi được ấy chứ!!!
Như nhìn thấu suy nghĩ của Nghê Vi, "hồn ma" Mặc Kì Vân vốn đang xơ xác đột nhiên biến thành một dáng vẻ rất giống Nghê Vi hiện tại- sạch sẽ, đẹp mắt.
Mặc Kì Vân nhẹ nhàng vén váy ngồi xuống bên cạnh Nghê Vi đang nằm như xác chết, hỏi:
"Như vậy có giúp ngươi đỡ sợ hay không?".
"Cũng...cũng được chút chút", Nghê Vi khó khăn nói, giọng nói khàn khàn cực kì khó nghe.
Dường như bị thanh âm chính mình doạ sợ, Mặc Kì Vân mi mắt khẽ nhảy lên, hoảng hốt nói:
"Sao lại như vậy? Độc kia không phải sẽ tàn phá giọng ngươi chứ?".
"Không có...chỉ là...khi nói đau... đau một chút", Nghê Vi thều thào.
Không phải đau một chút đâu, bà đây sắp đau đớn muốn chết- lần hai- rồi nè!!!
Mặc dù Nghê Vi gào thét trong lòng thì gào, nhưng đã sớm biết cổ họng không sao, chỉ là bị tổn thương một chút. Chậm nhất mấy ngày sẽ khỏi.
Độc trong người dường như cũng đã được giải, Nghê Vi không cảm thấy gì bất thường ngoài bị mệt mỏi mất sức mà thôi.
Mặc Kì Vân bên cạnh không biết tâm sự trong lòng Nghê Vi, ánh mắt vô hồn nhìn xuống sàn xe, giọng nói đều đều vang lên:
"Thật xin lỗi, ta không cố ý hại ngươi chết để mang linh hồn ngươi về đây. Ta đã tìm khắp nơi, suốt mấy ngàn năm, chỉ thấy có ngươi là phù hợp với thân thể của ta nhất, ta không còn cách nào...".
"Không cố ý hại ngươi chết để mang linh hồn ngươi về đây"?!
"Không cố ý"?!
Nghê Vi nhướn mày nhìn Mặc Kì Vân. Đột nhiên nghĩ lại cuộc điện thoại lúc đó quả thật quá quái dị, gọi đến tận năm phút nhưng không hề tắt chuông. Những cuộc gọi bình thường nào sẽ reng lâu như vậy?
"Cuộc gọi đó...là cô làm sao?", Nghê Vi thều thào hỏi.
Thấy Mặc Kì Vân im lặng không đáp, Nghê Vi khó tin nhắm mắt lại. Một lúc sau, lâu thật lâu, mới mở mắt ra, lại hỏi một câu nữa:
"Tại sao phải...làm như vậy?".
Cô không thể ngờ, chỉ mới sống đến hai mươi lăm tuổi xuân, bạn trai còn chưa có, thế mà cô lại có thể chết đi. Nghê Vi lúc này nếu có thể thuận lợi ngồi dậy, chắc chắn sẽ lao đầu mình lên thành xe ngựa, chết quách cho rồi.
Như chỉ chờ mỗi câu này của cô, Mặc Kì Vân lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Nghê Vi, nói thật chậm:
"Chuyện này nói ra thật rất dài dòng".
"Nơi này là Mộc Xương đại lục, có ba quốc gia rất lớn: Đông Lập, Định Nam và Bình Tây. Ta tên là Mặc Kì Vân- là Hữu An công chúa của Định Nam quốc- nữ nhi bị thất lạc duy nhất của Định thân vương, năm nay hai mươi chín tuổi, bảy năm trước vừa được tìm về. Mặc dù là công chúa của Định Nam quốc, nhưng ta đồng thời cũng là Phụng Hiếu quận quân của Bình Tây quốc.
Phụ vương ta có một người muội muội thân sinh là Thái Tuế Trưởng công chúa, năm đó gả cho Sùng Kha đế Bình Tây quốc làm Hinh Đức phi. Hinh Đức phi sinh ra hai nam hài, một người là Trác Thiếu Khanh- lớn hơn ta hai tháng- là biểu ca của ta, một người nhỏ hơn ta ba tuổi- là biểu đệ của ta Trác Thiếu Hằng.
Trác Thiếu Khanh năm nay hai mươi chín tuổi, là Chính Đức đế của Bình Tây quốc hiện tại".