“Niên Hoành, nam, người thành phố Dung, sinh ngày 23 tháng 02 năm 1967, thừa kế xí nghiệp đóng tàu của gia đình năm 20 tuổi.
Năm 25 tuổi ông ta sáp nhập một công xưởng đóng tàu quy mô lớn ở địa phương, đồng thời lấn sân sang kinh doanh những lĩnh vực khác nữa.
Năm 35 tuổi, xí nghiệp Niên thị bất ngờ vụt lên, trở thành một gã khổng lồ của nền công nghiệp trong nước.
Cùng lúc đó, nhà họ Niên chuyển địa điểm kinh doanh, vào thành phố Bắc để phát triển.
Những thông tin còn lại, đội trưởng sẽ tiếp tục bổ sung thêm cho mọi người.”
Tống Ninh cất USB của mình, đưa bút laser qua cho Giang Bân, rồi nhanh chóng dời chuyển tầm mắt, ngồi vào bàn họp.
Vẻ mặt Giang Bân vẫn thản nhiên, chỉ vào ảnh chụp ba người Niên Trĩ, Niên Hoành và Quý Sơ, “Tháng 5 năm nay, để mở rộng thêm địa bàn kinh doanh của Niên thị, Niên Hoành quyết định hợp tác với doanh nghiệp Quý thị nổi tiếng lâu năm ở thành phố này qua quan hệ thông gia, đồng thời hai gia đình cũng tiến hành thỏa thuận hợp tác với chiến lược lâu dài.
Nhìn bề ngoài, đây chẳng qua là hoạt động kinh doanh thông thường.
Tuy nhiên, vào tháng 1 năm nay, chúng ta nhận được một USB nặc danh gửi đến.”
Nội dung của USB cũng được trình chiếu trên màn hình lớn, bao gồm nhiều bằng chứng cho thấy Niên Hoành thực hiện hành vi buôn người và buôn bán nội tạng trái pháp luật bên trong nhà máy dưới lòng đất.
Ngoại trừ các giấy tờ do chính Niên Hoành kí tên, còn kèm theo file ghi âm, video, hình ảnh và nhiều tài liệu nghe nhìn khác.
Những hành vi phạm tội phi pháp dã man này, hình ảnh ghi lại cực kỳ đẫm máu và tàn nhẫn, ngay cả các cảnh sát hình sự có thâm niên lâu năm cũng không chịu nổi mà ớn lạnh sống lưng.
“Bắt đầu từ hôm đó, những tài liệu, bản ghi âm, video tương tự lần lượt được gửi tới cho tôi.
Mãi đến tháng 6 năm nay, qua tư liệu cuối cùng mà tôi nhận được về Niên Hoành, trong cuốn phim đó có đề cập đến việc Niên Hoành đang tiến hành giao dịch với thương nhân bí ẩn nào đó ở nước ngoài, nội dung giao dịch có thể liên quan trực tiếp đến thông tin cơ mật quốc gia của chúng ta.”
Cục trưởng Lưu ngồi ở ghế chính nghe Giang Bân thông tin, bổ sung thêm, “Sau khi nhận thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề, phía chúng ta đã khẩn trương liên hệ với các đồng chí bên Cục an ninh quốc gia.
Bên kia trả lời rằng vụ án liên quan đến Niên Hoành thuộc thông tin cơ mật cấp 1, tạm thời không thể để lộ ra ngoài.
Do đó, kế hoạch bắt giữ Niên Hoành của chúng ta phải tiếp tục tạm dừng.”
Có thành viên trong tổ chuyên án tỏ ra khó hiểu, “Cục trưởng Lưu, nếu vậy thì chúng ta tổ chức cuộc họp hôm nay vì mục đích gì thế?”
Cục trưởng Lưu cười ranh mãnh như thường lệ, “Anh bạn trẻ đừng nôn nóng quá, chẳng phải đội trưởng Giang của các cậu vẫn chưa nói đến vấn đề trọng điểm sao?”
Nói xong, ông quay về phía Giang Bân gật đầu ra hiệu, ý bảo anh có thể mở tập tài liệu cơ mật kia ra.
“Tiếp theo đây, toàn bộ thông tin cơ mật mọi người nghe được, nhìn thấy trong cuộc họp này có yêu cầu bảo mật cao.
Không được phép chụp ảnh, ghi âm hay ghi chép lại.
Ngoại trừ các thành viên của tổ chuyên án có mặt ở đây, không được phép tiết lộ cho bất kì ai.
Tiếp theo, yêu cầu mọi người tắt nguồn điện thoại và bỏ vào đây.”
Tống Ninh lấy hộp chuyên dụng để giữ điện thoại di động và thiết bị ngắt tín hiệu mà cô đã chuẩn sẵn ra, thu hết điện thoại di động của mọi người bỏ vào trong đấy, đồng thời cũng bật thiết bị ngắt tính hiệu với hiệu suất cao để đảm bảo không có thông tin nào được truyền ra khỏi phòng họp.
“Vừa rồi, các đồng chí ở Cục an ninh quốc gia đã chuyển cho chúng ta một tập tài liệu, trong đó có thông tin chi tiết về nạn nhân của vụ án cướp đoạt tài sản giết người ngày 29 tháng 8 năm nay.
Sau khi tiến hành xem xét, phía chúng ta nhận thấy đây không phải chỉ đơn thuần là một vụ án cướp tài sản, mà là một vụ án giết người bịt đầu mối có tổ chức, và kẻ đứng đằng sau chính là Niên Hoành.”
Giang Bân chỉ vào tấm ảnh chụp bác sĩ Hoàng và trợ lý của ông ta, tiếp tục giải thích mối quan hệ giữa hai người. “Qua tìm hiểu, chúng ta phát hiện thấy người trước đó gọi điện thoại đến đội cảnh sát hình sự thành phố báo án Thuỵ Khang buôn bán nội tạng người, và kẻ đã giết bác sĩ Hoàng, là cùng một người.
Đây đều là những tên tay sai bị đẩy ra gánh tội thay, và đều có liên quan với Niên Hoành.”
Có người giơ tay đặt câu hỏi, “Đội trưởng, Thụy Khang rõ ràng là công ty của nhà họ Quý, bác sĩ Hoàng cũng là nhân viên của nhà họ Quý, tại sao lại có liên quan đến Niên Hoành?”
“Vấn đề này, chính là nội dung chính cuộc họp hôm nay của chúng ta.
Theo như tin tình báo, những tài liệu cơ mật Niên Hoành buôn bán đều đang ẩn giấu trong Trung tâm điều trị Thụy Khang.
Mà bác sĩ Hoàng, chính là quân cờ chủ chốt được Niên Hoành sắp xếp vào Thụy Khang.
Lẽ dĩ nhiên, đến giờ chúng ta vẫn chưa nắm được đã có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra giữa bọn họ, buộc Niên Hoành phải ra tay với chính quân cờ của mình, quyết định thí xe bảo tướng.”
Giang Bân ra hiệu cho Tống Ninh phát tài liệu cho mọi người, tiếp tục bổ sung thêm thông tin về nội dung trong tài liệu, “2 giờ chiều ngày mai, Niên Hoành sẽ hạ cánh xuống sân bay Hưng Bắc.
Nhiệm vụ chính của chúng ta là theo sát ông ta, chia làm ba đội, theo dõi sát sao hành tung của ông ta.
Chờ các đồng chí của Cục an ninh quốc gia phát tín hiệu, sẽ có một đội giữ nhiệm vụ hỗ trợ các đồng chí của Cục an ninh quốc gia từ bên ngoài, tôi sẽ dẫn hai đội còn lại đánh thẳng vào tầng hầm bên dưới nhà máy của Niên Hoành.”
Có người không vui nói, “Đội trưởng, vậy chẳng khác nào chúng ta đóng vai quần chúng, chỉ theo dõi với canh chừng, còn công lao to lớn thuộc về Cục an ninh quốc gia hết cả rồi?”
Anh bạn cảnh sát mập mạp ngồi bên cạnh chòng ghẹo anh chàng, “Cục an ninh quốc gia của người ta đâu có chung hệ thống với cậu, nói không chừng thẩm vấn xong rồi sẽ bàn giao lại cho chúng ta, cậu gấp gáp làm gì?”
Cục trưởng Lưu nãy giờ vẫn nép mình dưới bóng đèn chiếu tỏ vẻ tán thành, “Đồng chí Bàng Nhượng nói đúng này, cảnh sát với an ninh đều chung một nhà thôi, đừng có phân chia cái của người cái của ta, các đồng chí an ninh người ta có chức trách riêng của mình, tất nhiên sẽ không xen vào vụ án riêng của các cậu.
Nhưng mà nghiệp vụ của các đồng chí an ninh có tính chất đặc thù, mình ưu tiên cho họ một chút cũng đúng thôi mà.”
Cục trưởng Lưu quả không hổ là người sành sỏi thấu tình đạt lí, lời nói vô cùng cẩn thận, cũng vô hình trung rút ngắn khoảng cách giữa các thành viên trong tổ chuyên án, khiến người ta khó lòng cảm thấy bất mãn.
Giang Bân vừa âm thầm bật ngón cái với cục trưởng Lưu, vừa nghiêm nghị nói, “Đã rõ nhiệm vụ rồi chứ?”
Các thành viên trong tổ chuyên án đồng loạt hô to, tiếng hô vang vọng, “Đã rõ!”
Người như Niên Hoành là cặn bã của xã hội, làm đủ thứ việc phi pháp.
Buôn người, buôn nội tạng, buôn bán bí mật quốc gia, mỗi một loại tội danh đều đủ để ông ta nhận án chung thân cả đời trong ngục giam.
Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, lòng muốn ngay bây giờ có thể bắt được tên cẩu tặc Niên Hoành tống ông ta vào ngục, nhận phán quyết của pháp luật.
Giang Bân gật đầu hài lòng, “Tốt lắm, xem thời gian, giờ cũng 3:45 sáng rồi.
Sau khi tan họp mọi người nhanh chóng quay về phòng nghỉ ngơi, 2 giờ chiều ngày mai, chính thức bắt đầu hành động.”
“Rõ!”
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm nay tới trễ quá, xin quỳ gối tạ tội【QAQ】.