Âu Thành Đông từ sớm đã rời khỏi thành phố , anh là đi công tác.
Những chuyến công tác này khá lâu , đặc biệt nơi anh đi lại là tiểu bang mà Tư Sở hiện tại đang sinh sống.
Tự mình lái xe đi nên cảm giác rất thoải mái , đợt này anh đi khá lâu , nên mọi công việc ở tập đoàn sẽ do Nhậm Lịch quản lý.
Lần này cậu ta muốn đi cùng anh , nhưng Âu Thành Đông không đồng ý , anh còn phải giải quyết chuyện giữa mình và Tư Sở , không có thời gian để cậu ta đi lẽo đẽo làm vướng bận mình.
Đang lái xe , anh đột nhiên suy nghĩ đến tình cảnh Tư Sở và anh chạm mặt nhau sẽ như thế nào sao ba năm không gặp nhỉ?
Khuôn mặt của cô , anh sắp quên mất rồi.
Nhưng chỉ có mãi bóng lưng cô độc ngày ấy anh không bao giờ quên được.
Nếu hình dung được khuôn mặt của Lộ Trân Trân , cũng sẽ vẽ được khuôn mặt của Tư Sở.
Hai người giống nhau đến 90/100% , vậy mà nói sao Âu Thành Đông đêm đó lại không nhìn nhầm cô thành Lộ Trân Trân , nhưng có lẽ lí trí anh vẫn tồn tại đây là cô gái anh ghét.
Nên lần đầu của cô mới bị anh cướp đi một cách tàn nhẫn như vậy?
Chạy khoảng 10km nữa sẽ đến tiểu bang của Tư Sở , đột nhiên trong lòng anh có chút dậy sóng , không biết sau ba năm không nhìn thấy nhau.
Phản ứng của cô đối với anh sẽ là gì?
Hôm nay tiệm bánh kem của Trí Thông nghỉ xả hơi một ngày , nên Tư Sở rất thong thả.
Cô dậy từ sớm , cảm giác sáng sớm uống được một ly cà phê nóng rất tuyệt vời.
Nhìn vào ngày trên lịch , Tư Sở chỉ mỉm cười , hôm nay là sinh nhật cô.
Cũng lâu lắm rồi cô cũng không nhớ đến sinh nhật của mình , nói chi đến việc bận tâm tới nó.
Vậy mà năm nay lại vô tình xem lịch rồi chợt nhận ra , bản thân đã đánh mất quá nhiều ngày chúc mừng tuổi mới.
Những năm qua , cô cũng chỉ là đón tuổi mới mình trong sự cô đơn lạnh lẽo , sự tra tấn ác nghiệt của Âu Thành Đông , thời gian đó người mà Tư Sở để tâm đến cũng chỉ có một mình cái tên đó.
Ấy vậy mà bây giờ thời gian trôi qua nhanh thật.
Mới đây đã 8 năm rồi , thanh xuân của cô chỉ gói gọn có bao nhiêu đây thôi.
Hai năm tuổi học trò thích Âu Thành Đông , ba năm làm vợ anh , yêu anh từng ngày , chăm sóc cho anh từng bữa cơm đến áo mặc.
Rồi ly hôn ba năm , tình cảm đó vẫn vậy , nhưng có điều những lỗi lầm sẽ không được dễ dàng tha thứ...
Anh khiến khả năng có con của cô chỉ còn lại chỉ số ít ỏi , cũng xem như anh tước đoạt đi quyền làm mẹ của cô.
Anh dày vò tâm hồn lẫn thể xác cô một cách đau đớn , bao nhiêu đó đã là quá đủ.
Ba năm rời xa Âu Thành Đông , cô đã phải cố gắng sống thật tốt , có những đêm giấu mình trong chăn khóc đến nghẹn cả hơi thở.
Thời gian rời xa anh , nó như là một ngàn thế kỷ cô bị khủng hoảng , ốm đau bệnh tật đều có đủ.
Nhưng Tư Sở vẫn cố gắng tự mình chăm sóc bản thân mình , không cần ai giúp đỡ...Cũng như cách Âu Thành Đông vứt bỏ cô một mình ở căn hộ lạnh lẽo đó.
...
Âu Thành Đông vừa về khách sạn , liền gọi về thành phố muốn biết vị trí hiện tại của Tư Sở đang ở đâu , anh sẽ cho cô biết thế nào là sự bất ngờ.
Nhưng việc anh bất ngờ nhất vẫn là tờ giấy khám bệnh của cô
Khả năng đậu thai rất thấp sao?
- Tư Sở , tôi sẽ khiến em mang thai con tôi!
Âu Thành Đông nhếch mép cười , chỉ cần là cô , anh sẽ bất chấp mọi thủ đoạn.
Cái gì càng ngược , anh sẽ làm nó không còn ngược nữa.
Nhận được vị trí liền rời khỏi khách sạn , Tư Sở hiện đang ở một siêu thị duy nhất trong tiểu bang này , nên Âu Thành Đông cũng nhanh chóng đến đó.
Cô dạo một vòng trong quầy thịt tươi sống , rồi cũng bỏ vào xe đẩy được một vài khay thịt bò và thịt heo , rau củ Tư Sở cũng chỉ mua một vài thứ cần đến cho bữa ăn ngày hôm nay.
Thanh toán xong cô cùng Trí Thông và một vài người đồng nghiệp thân thuộc trong chỗ làm rời khỏi siêu thị , vừa ra khỏi cổng lớn của siêu thị.
Đang đứng bắt xe , đôi mắt Tư Sở quét ngang qua rồi đột nhiên bất động.
Toàn thân Tư Sở đột nhiên trở nên run rẫy dữ dội , bóng dáng quen thuộc đó.
Vẫn là chiếc xe đó , biển số đặc biệt cô vẫn còn nhớ như in.
Đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng bên đường bên kia nghe điện thoại , cô như muốn chết lặng đi.
Âu Thành Đông vốn đã thấy cô , nhưng lại chẳng muốn để cô biết là mình đã nhìn thấy.
Trung hợp thế nào Nhậm Lịch ở thành phố gọi đến hỏi một số việc , nên Âu Thành Đông thoải mái đứng tựa người vào chiếc xe nghe điện thoại , mà không hề biết Tư Sở phía bên kia đường đang chôn chân đứng nhìn mình.
Nghe điện thoại xong , anh liền nhét điện thoại vào túi quần , chậm rãi bước về hướng cổng siêu thị.
Là hướng Tư Sở đang đứng.
Tư Sở liền hoảng hốt , nhưng nhất thời chẳng thể làm được gì , tim cô đập loạn xạ lên.
Cảm giác sợ hãi ùa về , sao lại gặp Âu Thành Đông ở nơi hẻo lánh này cơ chứ? Đột nhiên thứ tình cảm kia cũng ập đến , gợi lại những hình ảnh trước kia trong căn hộ lạnh lẽo.
Âu Thành Đông nhìn cô , rồi chợt dừng lại.
Khoảng cách của hai người chỉ cách nhau vài bước chân thôi , nhưng trong lòng anh đột nhiên lại muốn đè cô ra ăn tại nơi này.
Ba năm không gặp , nhìn cô..
Âu Thành Đông bước đến bên cạnh Tư Sở đang hoảng loạn , anh nói thì thầm vào tai cô.
- Đã lâu không gặp , vợ cũ!
Vừa nói xong , Tư Sở liền đẩy anh ra , đôi mắt cay xè đến ngấn nước.
Trí Thông đứng bên cạnh siết chặt túi thức ăn trong tay , anh ta nhận ra người đàn ông này là ai rồi.
Là người mà ba năm trước cùng Tư Sở bước vào cục dân chính đây mà.
- Tôi thì không muốn gặp lại anh!
Tư Sở nghiến răng nói , nước mắt đua nhau chảy dài trên khuôn mặt.
Nhìn thấy Âu Thành Đông , cô lại nhớ đến quá khứ không mấy tốt đẹp.
Nói xong liền quay người rời đi , Trí Thông cũng không muốn can thiệp nên đi theo cô , trước khi đi còn nhìn Âu Thành Đông cười một cách đắc ý.
Mấy chị đồng nghiệp làm chung , quay người rời đi tròn luyến tiếc.
Người đàn ông kia là ai? Mà sao đẹp trai vậy nhỉ? So với Trí Thông , thì nhìn người đàn ông đó trưởng thành hơn rất nhiều.
Âu Thành Đông nhìn thấy nụ cười của anh ta , chỉ nhếch môi buông ra một câu.
- Thằng nhóc xấc láo , rồi mày sẽ biết thế nào là lễ độ!
Anh nói xong cũng không luyến tiếc gì , liền rời khỏi nơi đó.