Sau cái ngày chạm mặt nhau ở siêu thị , đến nay cũng đã hai tuần Tư Sở không gặp lại Âu Thành Đông , cô nghĩ anh đến đây có việc , chứ không hề có chuyện đến đây là để tìm mình.
Chiều nay cô tan làm sớm , nói sớm thì hơi quá , cũng sáu giờ chiều rồi ít ỏi gì.
Tư Sở vẫn vậy , cô đi xe bus về đến trạm.
Sau đó tự mình đi bộ một khúc , qua khỏi cung đường này sẽ đến khu cô ở.
Tư Sở chậm rãi đi trên mặt phố không ai qua lại , hai tay đút túi áo khoác , trầm ngâm suy nghĩ.
Hoàn toàn không nhìn lấy phía trước.
Cô cứ như vậy mà cắm mặt đi trên đèn đường vàng rực , trong đầu vẫn cứ vô thức nghĩ về Âu Thành Đông ngày hôm đó.
Ba năm không gặp , nhìn anh có vẻ gầy đi đôi chút rồi?
Ầm
Cô đâm sầm vào người khác , Tư Sở liền hoảng hốt ngẩn mặt lên.
- Xin...
Câu nói bị ngắt quãng , đôi mắt căng cứng , bàn tay vô thức siết chặt lại.
Cơ thể không khống chế được mà run lên.
Tư Sở ngay sau đó liền lách sang một bên bước thật nhanh về phía trước.
Người đàn ông cô va phải lập tức xoay người bắt lấy cánh tay cô , ép buộc đối phương quay lại đứng trực diện với mình.
- Âu Thành Đông rốt cuộc anh muốn cái quái gì?
Tư Sở chịu hết nổi liền hét lên , cung đường vắng cũng chỉ có duy nhất mình anh và cô.
Đồng tử Âu Thành Đông liên tục co rút lại đến mức nguy hiểm , anh nhìn cô gái trước mắt.
Xa nhau ba năm , bây giờ cô trở thành bộ dạng cứng đầu như vậy sao?
Hai tuần qua là anh bận giải quyết việc khu đất chuẩn bị thi công làm khu nghỉ dưỡng , nên không có thời gian đến đo co với cô.
Bây giờ thì rảnh rồi , có thể trực tiếp đối diện với Tư Sở.
- Điều tôi muốn rất đơn giản
Giọng nói trầm thấp vang lên , len lỏi trong đó lại có chút ấm áp lạ kì.
- Nói!
Ánh mắt hậm hực , muốn tóe ra lửa của Tư Sở nhìn thẳng vào anh.
- Trở về cùng tôi , ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi làm Âu Thiếu Phu Nhân.
Em sẽ có tất cả!
Âu Thành Đông đút hai tay vào túi chiếc quần tay được may vừa vặn , không quá rộng , cũng không quá chật.
Tay áo sơ mi màu đỏ trầm được xắn lên , nhìn phong thái này vô cùng lịch lãm.
Tư Sở hít một hơi thật sâu , cô cuối đầu xuống , che giấu đi đôi mắt đang nhòe ướt của mình.
Bật cười thật lớn vì lời đề nghị kia.
- Âu Thành Đông, anh nghĩ sau tất cả mọi chuyện tôi sẽ quay về bên anh một lần nữa sao?
Rõ ràng con tim rất muốn , nhưng lý trí không cho phép cô làm điều đó.
Ngước khuôn mặt lấm lem nước mắt nhìn anh , nơi cổ họng nghẹn đắng lại , vẫn cố thốt thành lời.
- Dù tôi có chết ở xó xỉnh nào đi chăng nữa , thì tôi cũng không hèn mọn quay về cầu xin sự thương hại của anh.
Cuộc đời tôi năm năm bi kịch đã là quá đủ rồi.
Năm năm đó là cô yêu anh , ba năm sau này vẫn vậy.
Chỉ là cô không tiếc lộ cho anh biết , điều Tư Sở thật sự muốn Âu Thành Đông hiểu rằng , trong ba năm qua không có anh , cô vẫn sống tốt.
Khóe mi không còn ướt khi về đêm nữa.
Hàng chân mày cau chặt vào nhau , Âu Thành Đông liền nổi cáu , nhưng thật sự không muốn động tay động chân với cô ngay lúc này.
Bây giờ anh cần phải giữ bình tĩnh để nói chuyện với Tư Sở, nếu trưng ra bộ dạng này , không sớm thì muộn cô cũng chạy mất dép.
Chưa kịp mở lời , bàn tay đang giữ chặt đối phương liền bị Tư Sở lạnh lùng hất ra , cô tuyệt tình quay lưng rời đi.
Chỉ là bước không quá mười bước , liền bị Âu Thành Đông mạnh tay kéo ngược về hướng chiếc xe đang đỗ gần đó.
Tư Sở liền hoảng loạn , điên cuồng vũng vẫy.
Nhưng đến cuối cùng vẫn bị Âu Thành Đông tức giận nhét vào trong xe.
Nhìn chiếc xe lao nhanh khỏi khu mình sống , trực tiếp để trung tâm chính của tiểu bang.
Tư Sở muốn ngay lập tức mở cửa phóng xuống xe , nhưng Âu Thành Đông sớm đã khóa cửa.
- Âu Thành Đông anh điên rồi , điên rồi.
Thả tôi xuống
Tư Sở nhào người qua hướng ghế lái , liên tục cáu xé anh.
Bao nhiêu đó vốn không có hề hấn gì với anh , Âu Thành Đông trực tiếp đi thẳng vào đoạn đường quốc lộ vắng vẻ.
Đây là con đường đến và rời khỏi duy nhất của tiểu bang này.
Tư Sở trợn ngược mặt , cô mở dây an toàn , nắm khóa cửa.
Muốn tự mình thoát khỏi chiếc xe đang lao nhanh với vận tốc 100km/h này.
- Nếu em dám mở cửa phóng xuống , thì từ nay về sau đừng hòng gặp lại người chị gái của em!
Câu nói của Âu Thành Đông vừa dứt , sắc mặt Tư Sở đã trắng bệch đến mức khó coi , hơi thở bị trì trệ vô cùng.
Anh ta , anh ta làm sao biết được chị gái cô đang ở đâu chứ? Rõ ràng...
Ký ức mơ hồ ùa về
6 năm trước
Cuộc hôn nhân này , vốn liên kết cho chị cô và Âu Thành Đông , nói chuyện với ba mẹ.
Chị gái cô rất đồng ý , thỏa thuận đàng hoàng với họ , chẳng hiểu chuyện gì , trước ngày đám cưới hai ngày chị gái cô lại bỏ trốn.
Tư Sở trốn trong phòng không dám ra ngoài , chỉ vì Tư Vạn cha cô đang nổi điên lên lùng xùng đi kiếm chị mình.
- Tư Nhiên , rốt cuộc chị đang ở đâu
Tư Sở lúc đó từ bàng hoàng trở thành lo sợ.
Câu nói vừa dứt , chiếc điện thoại trong tay đã reo inh ỏi.
Là một dãy số lạ , nhưng cô vẫn nghe máy.
( Alo , Tư Sở, là chị Tư Nhiên đây )
Đầu giây bên kia vừa thốt lời , Tư Sở liền hoảng loạn muốn hét lên nhưng sợ ba mẹ phát hiện , nếu ông bà biết nhất định sẽ lôi chị cô về cho bằng được , không những vậy còn sẽ bị một đòn roi đáng nhớ tới già không quên.
( Chị hai , rốt cuộc chị đã đi đâu , mau về..
)
Lời chưa nói hết , Tư Nhiên đã vội chặn miệng cô.
( Tư Sở , coi như chị gái này hèn mọn cầu xin em , em kết hôn thay chị được không? Chị thật sự không muốn bị đưa vào thế sắp đặt như vậy )
Tư Nhiên nghẹn ngào nói , cô vốn định đem theo cả Tư Sở rời đi , nhưng vì tối hôm đó Tư Sở ngủ bán sống bán chết cũng không chịu dậy.
Nên cô chỉ đành rời đi một mình , mặc kệ những rào cản đâm đầu chạy về phía trước.
( Chị ơi , sao chị...!)
Tư Sở ngập ngừng , đôi môi mấp máy chẳng nói nên lời
( Tư Sở , chị cầu xin em..Mong em tha thứ cho chị , giúp chị..
)
Giọng nói thao thao bất tuyệt của Tư Nhiên cứ vang lên , đẩy tâm trí cô về hiện tại.
Tư Sở nhìn chiếc xe đang tấp bên lề đường , nhìn người đàn ông bên cạnh đang bạc bẽo.
Khuôn mặt cô tái xanh , nhìn lấy Âu Thành Đông , đôi môi hé mở nhưng không thể cất thành lời.
- Em tưởng tôi không biết việc Tư Gia tráo đổi cô dâu sao?
Âu Thành Đông nhàn hạ lên tiếng , phóng mắt nhìn người con gái đang run rẩy bên cạnh.
Thân thể cô run lên bần bật , chuyện này vốn không ai biết.
Vậy thử hỏi tại sao , Âu Thành Đông lại biết chuyện này? Dứt đoạn , tiếng chuông điện thoại phá nát bầu không khí.
Tư Sở nhìn thấy màn hình đang sáng , số điện thoại quen thuộc nhưng đột nhiên lại chẳng dám nghe.
Âu Thành Đông liền giật lấy chiếc điện thoại từ tay cô
Anh chán ghét cái tên Trí Thông này lắm rồi , sẵn hôm nay cho anh ta biết đâu là ranh giới.
( Sở Sở , em đang ở đâu? Anh mua cho em ít trái cây đem qua nhưng lại chẳng thấy ai )
Sở Sở? Thân mật vậy sao?
Nhìn nét mặt hầm hầm của Âu Thành Đông , cô đã đoán được qua điện thoại Trí Thông đã nói gì rồi , nên mới khiến tâm trạng anh vốn không được tốt lại còn trùng xuống.
( Cô ấy ở bên cạnh tôi , không biết có chuyện gì không? Nếu muốn thì đến Lục Nam , tập đoàn Âu Thị )
Âu Thành Đông nói xong lập tức ngắt máy , Tư Sở trở nên hoảng loạn , anh đạp ga phóng nhanh về đoạn đường trước mặt.