Kiều Lê Vân nằm bệnh viện đã được một tuần. Hôm ấy, sau giấc ngủ trưa, nàng vừa tỉnh dậy, đôi mắt còn lim rim, chưa cất tiếng thăm hỏi cha mẹ nàng. Ông bà Văn có mặt tại đấy, cũng đang im lặng, chưa biết con gái đã thức dậy hay chưa... Đột nhiên, mọi người nghe tiếng chân chạy rầm rập từ ngoài vào, và có tiếng chị Lưu kêu rối rít:
- Mợ cả ơi! Mợ cả! May lắm rồi! Thật là phúc đức quá rồi, mợ Ơi! Cậu cả đã về đây này!
- A! Chị Lưu! Chị nói gì vậy?
Kiều Lê Vân ngơ ngác hỏi, vì nàng chưa tin ở lỗ tai mình. Chị Lưu bước vào, ghé đến gần, nói xác nhận:
- Cậu cả đã về ngoài kia kìa! Cậu đang trả tiền taxi ở ngoài cổng bệnh viện!
Kiều Lê Vân gắng dùng sức, hất tung cái chăn mỏng đắp trên người, rồi nàng lồm cồm ngồi dậy, toan bước ngay xuống đất:
- Tôi phải ra đón anh ấy!
Nhưng vừa vặn lúc ấy, Khang Thu Thủy đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh viện:
- Vân! Vân em!
- Anh! Anh Thủy!
Đôi trẻ quá xúc động bồi hồi, như tối tăm cả mắt lại, không còn để ý đến cha mẹ ngồi trong phòng. Và họ Ôm chầm lấy nhau, hai miệng cùng nói, hai trái tim cùng đập mạnh; họ nói ríu rít như muốn kể lể hết thảy những chuyện xảy ra từ chín, mười tháng qua, trong một vài tiếng đồng hồ vậy.
ông bà Văn, chị Lưu tuy không nói ra, mà như hoàn toàn đồng ý rằng: trước cảnh tái ngộ đầy xúc động giữa cặp vợ chồng trẻ nàng, mọi người nên tạm hãy lui ra, có chuyện gì, lát nữa sẽ nói sau... Và cả ba lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng bệnh viện.
ôm chồng chốc lát, khi buông tay ra, mặt Kiều Lê Vân đã ràn rụa nước mắt, nhưng lòng nàng thư thái nhẹ nhõm hẳn đi. Tâm hồn càng lúc càng bớt sầu đau, để chuyển dần qua vui vẻ. Tâm trạng Khang Thu Thủy cũng y hệt như vợ.
- Anh Thủy! Sao tự dưng anh đột ngột bỏ về?
- Thôi, em ơi! Em đừng giấu diếm anh nữa.
- Anh... Anh bảo em giấu...
- Ồ! Anh tiếp được lá thư do chị Lưu đứng tên...
- Chị Lưu...
- Cố nhiên là do một người khác viết dùm chị ấy! Anh đọc xong lá thư, anh rõ hết sự thể ở nhà, và anh lập tức thu xếp, ra về ngay.
Kiều Lê Vân bàng hoàng xúc cảm vì hành động "bí mật" của người làm công nhân từ phúc đức, đã trở thành ân nhân cao quí của nàng.
Nàng kêu như lạc cả giọng:
- Chị Lưu ơi! Chị Lưu ơi!
Đang đứng nghe ngóng ở ngoài cửa, chị Lưu bước vào:
- Tôi đây, mợ gọi gì?
- Chị Ơi! Chính chị đã viết thơ cho anh Thủy đó sao? Viết vào lúc nào, mà lại giấu cả tôi vậy?
- Phải, chính tôi gửi thư báo tin cho cậu Cả. Nhưng chẳng phải tôi viết, vì tôi đâu có biết chữ? Tôi chỉ... "lấy trộm" cái phong bì của mợ, trên đó mợ đã viết sẵn tên và địa chỉ của cậu, rồi tôi bỏ vào phong bì; dán tem gửi đi...
- Chị Ơi! Chị đã cứu tôi.. Tôi biết tạ Ơn chị cách nào cho xứng đây?
- Ồ! Tạ với đáp làm gì? Chúng mình thương nhau như chị em bấy nay mà! Tôi cũng buồn đau trước cảnh tình đau khổ của mợ. Cậu về là êm ấm hết, khỏi còn lo gì nữa mợ ạ! Hãy vui lên đi, cho sức khỏe hồi phục mau chóng.
Kiều Lê Vân ân cần nói lời cảm ơn chị Lưu lần nữa, rồi gục đầu vào ngực chồng. Khang Thu Thủy thở dài:
- Vân ơi! Anh rất có lỗi vì đã để cho em phải chịu biết bao đau đớn nhục nhằn. Đáng lý, anh không nên rời xa em mới phải.
- Anh không thay lòng đổi dạ, ấy là niềm an ủi lớn lao cho em rồi
Nói rồi, hắn đưa tay vuốt tóc vợ, dáng điệu vô cùng thiết tha, như ân hận không có cách gì để đền đáp cho nàng, sau những ngày cơ thể nàng bị mẹ hắn hành hạ, như cắt da xẻo thịt vậy.
Thỏ thẻ tâm tình mấy câu nữa, rồi nàng trở lại vấn đề thực tế:
- Anh Thủy, anh học hành đang còn dở dang, rồi làm thế nào?
- Trừ phi chuyến này thu xếp cho em được yên ổn, gia đình được êm đẹp, anh sẽ tính sau. Nếu không, anh không thèm xuất ngoại tiếp tục học làm chi nữa. Anh quyết không để em phải chịu khổ một lần thứ hai.
- Anh phải qua bên ấy học tiếp mới được. Anh đi rồi, em trở về sống ở bên nhà với ba má là em yên.
- Thôi, hãy tạm gác vấn đề ấy lại. Em hiện còn là một bệnh nhân. Hãy nằm xuống nghỉ ngơi kẻo mệt.
Hắn toan đỡ nàng nằm xuống, nhưng nàng phấn chấn tinh thần, lắc đầu:
- Không! Em hoàn toàn lành mạnh rồi. Em đang chuẩn bị rời bệnh viện, thì anh về.
- Để anh hỏi lại bác sĩ, cho chắc đã.
Đột nhiên, Kiều Lê Vân lại gục đầu vào vai chồng sụt sịt khóc.
- Ủa? Sao thế hả em?...
- Thằng con của chúng ta...
- A! Chị Lưu đã cho anh biết hết rồi. Em đừng quá nôn nóng, khổ thân vô ích. Anh sẽ đi ẵm con về cho em.
- Má sẽ...
- Cả hai "ông bà" đều chưa biết anh bỏ học trở về.
- Không ai có nhà cả sao? Cả Tiểu Mai nữa?
- Không ai có mặt ở nhà hết. Lúc anh về, chỉ thấy có chị Lưu ở nhà. Vừa nghe chị ấy nói em nằm bệnh viện, anh không kịp bước chân vào phòng, lập tức thúc giục chị ấy dẫn anh đến đây.
Thấy chồng rời bỏ Mỹ Quốc, vội vã hồi hương, bỏ cả việc học hành, chỉ vì mình, Kiều Lê Vân xúc động vô cùng. Nếu nơi đây chẳng phải là bệnh viện, nàng đã ôm lấy chồng mà hôn cả trăm ngàn cái rồi. Bấy giờ, thấy nàng ứa lệ ròng ròng, Khang Thu Thủy đưa khăn lau mắt cho nàng và trấn tĩnh:
- Vân ạ, em yên chí đi. Anh đã có biện pháp khiến má anh phải trao trả đứa con cho anh.
- Dù má có điều khắt khe không tốt, anh cũng đừng oán giận má, anh ạ.
- Em thật tốt bụng.
- Em thật không ngờ. Em cứ tưởng: dẫu trong giấc mộng đi nữa, em cũng không dễ gì được thấy anh trở về kịp thời như ngày nay.
- Giờ phút này chúng ta được nhìn mặt cầm tay nhau, là nhờ ơn chị Lưu.
Vợ chồng ríu rít bên nhau một hồi nữa, rồi Khang Thu Thủy như sực nhớ ra:
- Vân ơi! Chứ... ba má ở đâu nhỉ?
- Có lẽ đang đứng ở ngoài kia?
- Để anh ra xem.
Quả nhiên ông bà Văn đang đứng ngoài hiên bệnh viện. Khang Thu Thủy vội chạy tới, thành khẩn tạ lỗi:
- Ba! Má! Tha tội vô lễ cho con.
- Không, không sao mà.
- Hãy trở vào trong ấy, ta nói chuyện.
ông bà Văn cùng an ủi chàng rể như vậy, rồi cả ba cùng quay vào phòng bệnh với Kiều Lê Vân. Nàng nói chữa thẹn:
- Chúng con tưởng ba má về rồi.
ông Văn nói:
- Về làm sao được? Còn phải hỏi chuyện anh Thủy đã chứ!
Khang Thu Thủy nói với giọng thành khẩn, cảm động:
- Thưa ba, thưa má, thật lỗi tại con: con đã để cho Vân phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ cực ở nhà. Xin ba má hãy trách mắng con đi, cho con vơi bớt nỗi ân hận hối tiếc trong lòng.
ông Văn khoan hòa nhỏ nhẹ:
- Ba má không hề trách oán con gì cả. Đừng thắc mắc điều đó.
Bà Văn nói tiếp với giọng nhân từ:
- Con nết na tốt bụng như thế, ba má làm sao giận trách con cho được? Chỉ riêng cái tình thương sâu xa chân thành của con đối với em Vân, cũng đủ khiến ba má cảm động rồi.
Kiều Lê Vân vẫn nóng nảy ra về, nên thúc giục:
- Ba má ơi! Con muốn về ngay giờ. Bác sĩ cho biết: con đã có thể xuất viện được rồi. Ba ơi! Ba làm mọi thủ tục cho con về đi! Má, chị Lưu đâu rồi?
Bà Văn nói:
- Chị ấy về nhà rồi.
Khang Thu Thủy bảo vợ:
- Vân ạ, để sáng mai, rồi hãy về. Sáng mai, anh sẽ bế thằng Cao Sơn đến đón em.
ông Văn muốn nén nỗi thắc mắc, nhưng không được:
- Anh chắc chứ?
- Ba yên lòng. Con đã có biện pháp này, chắc chắn là phải được.
Khang Thu Thủy nói với giọng cương quyết, khẳng định, khiến ông bà Văn yên tâm, và Kiều Lê Vân sung sướng mừng rỡ.
Bà Văn bảo chồng:
- Anh Văn à, chúng mình hãy về trước, để Thủy ở đây với con. Đến tối chúng mình lại vào, cho Thủy về.
- Phải lắm! Mình bàn rất phải.
ông Văn đáp lời vợ, vào đảo mắt nhìn về cô con gái cưng. Khang Thu Thủy tiễn chân cha mẹ vợ ra cổng bệnh viện. Khi ông bà Văn lên taxi rồi, hắn mới quay vào phòng bệnh:
- Vân ơi! Ba má về rồi.
- Ba má thật đã quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi lắm rồi, nhất là má.
- Chung qui chỉ lỗi tại anh. Nếu anh không rời bỏ em ra đi, thì chẳng xảy ra việc gì hết.
- Thôi, đừng nhắc lại và tự trách như thế nữa anh ạ.
- Em ơi! Kể từ lúc tiếp được thư, anh vội vã thu xếp, lật đật lên máy bay, cho tới khi về đến đây, ruột anh rối lên như mớ bòng bong, thành thử quên hết mọi việc khác. Chẳng mua được chút quà cáp gì về cả...
- Chẳng cần anh tặng cho gì hết. Anh giữ nguyên vẹn tấm lòng về đây với em, ấy là hơn hẳn hết thảy quà cáp quí vật trong trời đất rồi.
Khang Thu Thủy tươi cười bảo vợ hãy nằm xuống như mọi người bệnh trong nhà thương, để hắn ngồi cạnh chăm sóc.
Thôi thì sau nhiều tháng xa cách nhung nhớ, nay được tái ngộ xum vầy, đôi vợ chồng trẻ nỉ non tâm sự, tưởng có thể nói cả tháng liền chưa hết.
Hôm sau, mọi thủ tục xuất viện đã được cha làm xong, Kiều Lê Vân đang ngóng đợi chồng, bỗng thấy gian phòng như sáng rực lên vì cánh cửa mở rộng: Khang Thu Thủy xuất hiện sừng sững đó, tay bồng đứa con trai sơ sinh, đồng thời có tiếng bà Văn sung sướng lẫn cảm động:
- Vân ơi! Chồng con bế con của con, đến đón con về đây này!
- A! Anh Thủy! Đưa thằng Sơn đây cho em!
Khúc ruột bị người ta cắt đứt đem đi mất, giờ lại trở về với nàng, Kiều Lê Vân hồi hộp xúc động, ôm lấy đứa con từ tay chồng. Nàng kề sát má nó vào má mình, như để lắng nghe tiếng động của hai trái tim. Đứa hài nhi mở lớn cặp mắt trong sáng, có cái miệng tươi lên như cười với mẹ nó. Có lẽ nó cũng có cảm giác sung sướng khi được nằm trở lại vào đôi cánh tay mềm dịu của Kiều Lê Vân?
Bấy giờ, chỉ có ông bà Văn và con rể nói chuyện với nhau. Nàng chỉ mải mê ôm ấp cưng nựng đứa con trên tay, như quên cả mọi người có mặt trong phòng vậy.
Khang Thu Thủy hỏi cha vợ:
- Thưa ba, thủ tục xuất viện làm xong chưa ạ?
- Xong cả rồi.
ông Văn gật đầu với con rể. Bà Văn quay bảo con gái:
- Vân à! Má đã dọn dẹp cái buồng, chuẩn bị đầy đủ cho con rồi đấy.
Kiều Lê Vân chỉ đáp: "cảm ơn má", mà không nhìn lại. Đôi mắt nàng không phút nào rời đứa con trên taỵ Ông Văn nghĩ rằng cũng nên nói một câu lấy lệ với con rể:
- Anh Thủy à, ba má nghĩ kỹ rồi: Lúc này cần phải đưa Vân về nhà ở đã, rồi sau sẽ hay.
Khang Thu Thủy lập tức nói:
- Con hoàn toàn muốn như thế! Con rất cảm ơn ba má.
Kiều Lê Vân lúc ấy chỉ biết hôn nựng vuốt ve con, như chẳng nghe chẳng thấy gì ở chung quanh nàng cả. Mọi người phải nhắc nhở nàng sửa soạn để về nhà. Mọi người vui cười sung sướng, cùng nhau rời gian phòng bệnh. Ra đến cổng bệnh viện đã thấy chiếc taxi khác tiến tới, đậu lại; rồi thấy chị Lưu mở cánh cửa bước ra, vai mang tay xách đủ thứ, áo quần vật dụng lỉnh kỉnh... Mọi người thấy thế, đều ngạc nhiên. Kiều Lê Vân vội trao con cho chồng bế, rồi mau mắn bước đến trước mặt người làm công nhân đức trung thành:
- Chị Lưu! Chị định...
- Mợ cả à, tôi được biết sáng nay mợ ra về, tôi đến thăm mợ chút nữa...
Rồi đôi mắt ứa lệ, chị Lưu nói tiếp:
- Bây giờ mọi sự tốt lành êm ả rồi. Cậu mợ và cháu bé đã được đoàn tụ một nhà; tôi cũng vui mừng khôn xiết. Vậy, cậu mợ cứ yên lòng nhé! Bị bà cho thôi việc, tôi vẫn không buồn một mảy may nào, mặc dù tôi đã làm lụng đủ công việc trong nhà, gần hai mươi năm qua, kể cả việc chăm sóc cậu cả từ tấm bé đến lớn khôn.
Khang Thu Thủy tay bế con, chân bước vội tới:
- Chị Lưu! Chị không nên rời bỏ chúng tôi! Vân với cháu bé đang còn cần có chị nhiều lắm.
- Má! Chúng ta...
Không để con gái nói hết, bà Văn bước tới gọi ngay:
- Chị Lưu ơi! Chị về nhà tôi đi! Chúng tôi với các em sẽ không coi chị như một người vú tầm thường đâu, chị ạ.
- Tôi... Tôi...
Thấy chị còn ngập ngừng, ông Văn nói tiếp:
- Đừng do dự nữa chị à! Được chị đến sống chung dưới mái nhà nho nhỏ của gia đình, ấy là chúng tôi rất vui thích.
Kiều Lê Vân đưa tay đẩy chị vào xe taxi:
- Lên xe đi, chị! Lên xe đi nào!
Hai chiếc taxi chuyển bánh, rời cổng bệnh viện, để chạy về nhà họ Kiều. Trên không trung, vầng mặt trời ban mai vừa ló ra khỏi đám mây dầy, tỏa ánh sáng tươi đẹp và ấm áp xuống, như thầm chúc mừng hạnh phúc cho cái đại gia đình ấy.
Như Quilliam Shakespeare đã nói:
- "Trong những ngày đen tối, chúng ta đừng để cho cái số phận hẩm hiu tàn khốc nó mừng thầm. Số phận đã đến lăng nhục chúng ta, thì chúng ta cứ giữ thái độ thản nhiên bất cần đời, tức là trả thù nó vậy!"