Mở đầu:
Rừng cây yên tĩnh, bầu không khí cổ quái tràn ngập bốn phía, một nam tử mặc áo dài màu trắng đứng bất động trong đó, hai mắt nhắm lại, hắn hít sâu mùi của thiên nhiên trong lành.
“Dịch Trung... Dịch Trung...”. Gió nhè nhẹ kèm theo một giọng nói truyền đến.
Đêm khuya không người lại đột nhiên có một tiếng gọi lẽ ra phải làm người ta sợ hãi, nhưng vẻ mặt của nam tử vẫn tự nhiên không có chút cử động nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe những lời nói rõ ràng truyền đến từ trong gió.
“Hãy tìm một bé gái có mệnh âm, sinh vào đêm trăng rằm, nàng ta sẽ sinh ra vào đêm Trung thu... Nhớ kỹ, hãy nuôi dưỡng nàng ta thật tốt, mười tám năm sau nàng ta sẽ có sứ mệnh của mình, nàng ta sẽ là người quan trọng giải cứu Viêm quốc thoát khỏi sự hủy diệt, nhớ kỹ....”
Âm thanh trong gió rút đi, nam tử chậm rãi mở to tròng mắt đen sáng, nhìn chăm chú vào ánh trăng khuyết trên bầu trời.
Ai, cuối cùng thời điểm đó đã đến rồi sao? Quả thật sẽ thoát được kiếp nạn lớn kia sao? Nam tử lắc đầu một cái, thu hồi những nghi ngờ trong đầu.
Hắn tuyệt đối không thể xem thường khả năng tiên tri của “Túc gia”, khả năng của bọn họ đã bảo vệ cho nhiều thế hệ con cháu của “Viêm quốc”. Các trưởng lão truyền sứ mệnh xuống, cũng là thiên mệnh của Túc gia qua các thế hệ, hắn phải tìm được bé gái kia tại thế kỷ này, để ngăn chặn kiếp nạn kia....
“Làm sao bây giờ, phải bẩm với Vương như thế nào?”. Một nam tử trung niên tóc hơi bạc thấp giọng hỏi bạn đồng liêu.
“Đúng vậy, tân nương tử đột nhiên chạy mất, làm sao có thể nói được?”. Một trưởng lão khác lo không biết làm sao để nói.
“Quan trọng nhất là tại sao tân nương tử lại chạy trốn? Không phải là từ nhỏ nàng ấy đã ở bên cạnh Vương sao?”. Lại có người thắc mắc hỏi.
“Chắc chắn là liên quan đến Vương...”. Một giọng nói khác vang lên.
“Đủ rồi!”. Một tiếng gầm phẫn nộ ngắt toàn bộ những tiếng xì xào bàn tán bên dưới, bỗng chốc toàn bộ đại điện đều yên lặng.
“Vương....”. Mọi người thoáng chốc mặt không còn chút máu, không ai dám can đảm nói một tiếng.
“Các ngươi bàn bạc đủ chưa? Người nào có thể đưa ra một câu trả lời hợp lý giải thích tại sao Vương Hậu tương lai lại mất tích?”
“Khởi... Khởi bẩm Vương, có thể do Yên Nhu cô nương nhất thời hứng khởi nên chạy ra ngoài chơi thôi, thần nghĩ rằng nàng ấy sẽ sớm trở lại”. Một giọng nói yếu ớt cất lên, thậm chí người nói chuyện còn không dám nhìn thẳng vào nam tử anh tuấn đứng phía trên.
“Ngay cả một nữ nhân cũng không tìm được, tất cả các ngươi đều là đồ vô dụng”. Sắc mặt của nam tử anh tuấn trở nên âm trầm, dùng sức ném tấu chương trên tay, một đôi mắt màu tím nhìn tất cả mọi người ở đây.
“Vương.....”. Tất cả mọi người cúi đầu không dám đối mặt với cặp mắt màu tím tà mị kia.
“Được rồi, ta không muốn nghe các ngươi nhiều lời vô nghĩa. Trong vòng nửa tháng các ngươi không mang người trở lại thì các ngươi hãy mang đầu đến gặp ta”.
“Vương....”. Mỗi người có mặt ở đây đều bị dọa không nhẹ.
“Làm sao, có ý kiến khác?”. Con ngươi màu tím lóe ra những tia khát máu tàn nhẫn.
“Không... Không dám”. Có người định ngẩng đầu cầu xin tha thứ bây giờ cũng không dám nói, bởi vì.... sợ ánh mắt màu tím khác thường kia.
“Vậy tất cả cút ra ngoài cho ta”. Nam tử lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng”.
Trong khoảnh khắc tất cả mọi người chạy vội ra ngoài, không ai dám cãi lời vị vua trẻ —— bởi vì sợ, sợ hắn và năng lực của hắn.
“Haizz...”. Thở dài một hơi, nam tử mệt mỏi dựa vào lưng ghế.
Vương?! Đúng, hắn là Vương của “Viêm quốc”, là người nắm quyền của ngọn lửa mạnh nhất.
Nhưng, hắn cũng là “Quỷ vương” làm ọi người sợ hãi —— bởi vì, hai con ngươi màu tím của hắn, còn có ngọn lửa màu tím có thể dễ dàng thiêu hủy toàn bộ mọi thứ.... ...
Ha ha ha..... Viêm hoàng cười khổ.
Cái gì mà sức mạnh của thần linh, cái gì mà năng lực của người có thể thống nhất, chỉ huy được thiên hạ... Đều là giả dối, hắn căn bản chính là yêu quái. Nếu không tại sao phụ thân không có loại sức mạnh làm người ta căm hận này mà hắn lại có?
Quỷ, ngươi là quỷ... Đừng đến gần ta... Cứu mạng.... Ngươi tránh ra... Đừng gọi ta là mẫu thân... Ngươi là quỷ....
Hắn vĩnh viễn không thể nào quên được bộ dáng điên cuồng của mẫu thân khi mẫu thân nhìn thấy vẻ mặt hắn điểu khiển ngọn lửa. Lúc đó bộ dáng giống như hắn là một tên yêu quái, có e ngại và.... chán ghét.
Mặc dù phụ thân và nhà tiên tri nhiều lần nói cho hắn biết đó là sức mạnh do thần ban tặng nhưng hắn tình nguyện không có.
Hắn chỉ hi vọng có thể giống như đệ đệ, chỉ là một hoàng tử bình thường, hi vọng không có sức mạnh kì lạ này. Đáng tiếc, tất cả mọi thứ chỉ là mộng tưởng... Cuối cùng hắn vẫn là “Quỷ vương” trong mắt mọi người.
Có lẽ hắn đúng là “Quỷ vương”, bởi vì ngay cả nữ nhân thuộc về hắn cũng sợ hãi mà chạy trốn.
Đó là người từ nhỏ đã sống bên cạnh hắn, hắn tưởng rằng nàng sẽ không bỏ rơi hắn như mẫu thân, nhưng tại sao nàng vẫn chạy trốn hắn.
Hắn siết chặt tờ giấy mỏng trong tay, hắn sẽ không tha thứ cho hành động lần này của nàng. Nàng bỏ chạy để lại tờ giấy này có thể nói lên cái gì? Điều đó càng chứng minh ọi người biết hắn là quái vật làm người ta sợ hãi. Tại sao lại đối xử với hắn như vậy?
Hắn toàn tâm toàn ý che chở cho nàng, hắn coi nàng như bảo vật nâng niu trong lòng bàn tay, vậy mà lại từ trong lòng bàn tay hắn chảy đi? Giơ tay xoa nhẹ mi tâm, hắn cảm thấy mệt mỏi quá.
“Hoàng huynh mệt mỏi sao?”. Chẳng biết từ lúc nào một nam tử diện mạo hết sức thanh tú xông vào không gian yên tĩnh này.
“Huyên, đệ đã đến rồi”.
Không cần mở mắt hắn cũng có thể đoán được người đến là ai bởi vì người có dũng khí đến gần hắn cũng chỉ có vài người, ngoại trừ đệ đệ Viêm Huyên chỉ còn có mấy người thị vệ trung thành. Toàn bộ Viêm quốc này căn bản không có người dám đến gần hắn, Viêm Hoàng hạ khóe miệng cười nhạo.
“Từ xa đệ đã nghe được huynh đang cáu giận nên đệ đến xem một chút”. Nam tử được gọi là Huyên khẽ cười nói.
“Không có gì”. Viêm Hoàng không kiên nhẫn phất phất tay, hắn không có thói quen nói suy nghĩ của mình với người ngoài.
“Vậy thì tốt”. Viêm Huyên vẫn khẽ cười. Thật ra có chuyện gì sao hắn lại không biết nhưng nếu Viêm Hoàng không muốn nhắc tới thì hắn cũng sẽ không gặng hỏi.
“Đệ đến đây có việc gì?”.
Viêm Hoàng đột nhiên nhớ tới đã một thời gian dài không thấy Viêm Huyên. Hôm nay đột nhiên xuất hiện thật kì lạ.
“A, không có việc gì lớn! Thấy tâm trạng huynh không được tốt có lẽ đệ không nên nói”. Bộ dáng Viêm Huyên như không có chuyện gì quan trọng, thật ra thì đang đợi đối phương hỏi.
“Đệ cứ nói đi”. Viêm Hoàng chờ Viêm Huyên trả lời
“Thật ra thì đệ đến nói cho huynh biết, đi về bên trái ngoại thành khoảng một trăm dặm có một rừng trúc rất ít người ra vào, trong đó có một suối nước nóng tự nhiên. Huynh có thể đến suối nước nóng này buông lỏng tâm tình, ngoài ra nó còn có thể trị bệnh, đệ nghĩ huynh có thể đến đó xem”.
“Đệ đến chỉ để cho ta biết chuyện này thôi sao?”. Viêm Hoàng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
“Không thì đệ đến làm gì?”
“Không phải gần đây đệ đi theo nhà tiên tri học đông học tây sao? Sao lại chú ý đến những cái này?”. Viêm Hoàng cảm giác có gì đó không đúng.
“Hì hì,.... bởi vì đi theo nhà tiên tri nên đệ mới biết nơi đó”. Bị hỏi, Viêm Huyên có chút chột dạ, bất đắc dĩ đành đẩy tội lên người nhà tiên tri.
“Thật sao?”
“Đương nhiên, đệ cảm thấy chỗ đó không tệ mà cũng không có ai dám vào đó cho nên huynh có thể an tâm nghỉ ngơi”.
“Ta biết rồi, cảm ơn đệ đã đến nói cho ta biết”. Viêm Hoàng coi như đã tin những gì Viêm Huyên nói
“Không cần khách khí, chúng ta là huynh đệ mà”. Viêm Huyên tự vấn lương tâm, chỉ hi vọng lời nói dối của hắn không bị vạch trần.
“Ta sẽ tìm thời gian để đi”. Viêm Hoàng cúi đầu, lại tập trung vào đống tấu chương trên bàn.
Không được! Nhà tiên tri đã dặn hôm nay nhất định phải làm cho Viêm Hoàng đến đó.
Mặc dù hắn không hiểu tại sao nhất định phải là hôm nay nhưng lời nói của nhà tiên tri nhất định có đạo lý riêng. Dù sao đi nữa hắn cũng phải khiến Viêm Hoàng đến chỗ đó.
Viêm Huyên suy nghĩ rất nhanh, đột nhiên hắn đi lên che tấu chương mà Viêm Hoàng đang xem.
“Đệ làm gì vậy?”. Viêm Hoàng cau mày.
“Hoàng huynh, đệ thấy mấy ngày hôm nay huynh rất mệt mỏi, đệ nhớ là đã lâu huynh chưa được nghỉ ngơi. Bây giờ chúng ta đến suối nước nóng một chuyến, huynh thấy được không?”. Viêm Huyên kiên trì nói.
Viêm Hoàng híp mắt suy nghĩ quan sát Viêm Huyên, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, rốt cuộc tiểu tử này đang tính toán cái gì?
“Hôm nay đệ bị làm sao vậy?”.
“Đệ chỉ quan tâm đến huynh thôi mà”. Viêm Huyên cố gắng ra vẻ tự nhiên nhưng thật ra lòng bàn tay của hắn đang đổ mồ hôi.
“À?”. Viêm Hoàng nhướn mày
“Sao, huynh nghi ngờ rằng đệ có ý đồ gì à?”. Viêm Huyên biết Viêm Hoàng đang nghi ngờ hắn nên hắn phải tiên hạ thủ vi cường [1].
[1] Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước chiếm lợi thế.
Viêm Hoàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đột nhiên quay đầu lại, dùng đôi mắt màu tím nhìn thẳng vào Viêm Huyên.
“Nói cũng phải, nếu như đệ muốn vị trí này thì nó đã sớm là của đệ”. Viêm Hoàng nghiêm túc nói.
“Huynh... Huynh đừng có nói giỡn, vị trí này huynh cứ giữ lại ình, đệ còn rất nhiều điều chưa được học....”. Viêm Huyên cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra, hắn sợ đột nhiên Viêm Hoàng nổi điên sẽ ra một đạo thánh chỉ.
Viêm Hoàng vẫn biết Viêm Huyên không có hứng thú với vương vị, nhưng đôi khi hắn lại hi vọng Viêm Huyên nghĩ đến, như thế hắn có thể không phải là một “Quỷ vương” trong miệng mọi người.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng không có ý định xử lý công việc nữa, vì thế đứng lên nói với Viêm Huyên: “Đi thôi”. Có lẽ hắn nên nghỉ ngơi thật tốt.
“Cha, cha vừa nói cái gì?”.
Một tiếng thét chói tai truyền đến từ trong phòng Túc gia, người không biết chuyện sẽ cho rằng trong đó vừa xảy ra án mạng, bởi vì tiếng thét thảm thiết kia khiến người ta run như cầy sấy, nói thẳng ra là rất khủng bố.
“Tử Nguyệt.... Con đừng như vậy, con nghe cha nói đã....”. Túc Dịch Trung đối mặt với sự giận dữ của con gái sợ đến mức run rẩy cả người.
“Nói? Còn có thể nói cái gì? Cha còn muốn giải thích cái gì?”.
Tử Nguyệt khoanh tay trước ngực giận dữ nhìn sắc mặt trắng bệch của cha, rất muốn ném ông xuống Thái Bình Dương cho cá mập ăn, hay ném đến Châu Phi cho sư tử lót dạ cũng là một ý hay.
“Tử Nguyệt....”. Người cha đáng thương chỉ có thể nháy mắt vô tội nhìn con gái.
“Không thương lượng!”. Túc Tử Nguyệt hất mặt không nhìn cha.
“Tử Nguyệt....”.
“Con không nghe, không nghe, không nghe”. Túc Tử Nguyệt mặt mày vẫn xanh lét.
“Tại sao con không tin cha? Đây là nhiệm vụ của con....”. Túc Dịch Trung ủy khuất nói.
“Con mặc kệ nó là cái sứ mệnh chó má gì cũng không muốn biết những chuyện cha nói, con chỉ biết bây giờ con đang rất bận, không rảnh để để ý đến sự sống chết của người khác”. Túc Tử Nguyệt không phải là người máu lạnh như vậy nhưng yêu cầu lần này của cha rất quá đáng, cô mặc kệ!
“Nhưng..... Đây là trách nhiệm của con....”. Lần này nguy rồi, nếu Tử Nguyệt không tin lời ông nói thì không xong rồi.
“Cái gì gọi là trách nhiệm của con? Trên thế giới này có bao nhiêu người sao lại chọn con? Cha, con biết cha biết được quá khứ, đoán được tương lai nhưng con là con gái của cha, dù cha có muốn giúp một tay cũng không thể ném con đến một nơi quỷ quái, cái gì cũng không biết được!”.
“Tử Nguyệt, cha biết như thế không công bằng cho con nhưng tất cả đều là số mệnh!”. Đúng vậy, từ mấy trăm năm trước số trời đã quyết, cả hắn cũng không thể làm trái.... Túc Dịch Trung bắt đắc dĩ lắc đầu thở dài nói.
“Cha nói thật?”. Túc Tử Nguyệt thấy cha hiếm khi nghiêm túc như vậy, cô không thể không bắt đầu tin.
“Ai, ...... Tử Nguyệt, mặc kệ con tin hay không thì chuyện này cũng chỉ có con mới có năng lực giải quyết. Với lại đã đến thời điểm đó rồi, nếu không đưa con đến bên đó thì con người bên đó sẽ sống như trong địa ngục. Chẳng nhẽ con nhẫn tâm đứng nhìn sao?”. Túc Dịch Trung đau lòng nói.
Túc Tử Nguyệt nghiêm túc quan sát Túc Dịch Trung —— người cha đã nuôi cô mười tám năm.
Cô vẫn biết mình là cô nhi được cha đem về nuôi nhưng trước giờ cô chưa bao giờ thấy khổ sở bởi vì cha rất thương cô, cũng rất yêu cô. Cha làm tất cả những gì một người cha nên làm, không chút ngần ngại.
Cho nên cô không bao giờ nghĩ mình là một đứa trẻ không ai cần, không bao giờ nghĩ mình đáng thương, mỗi ngày cô đều cùng cha sống rất vui vẻ.
Bọn họ luôn cùng nhau chơi, cùng nhau cười, cùng nhau chỉnh người,... Đối với cô mà nói thì cha không chỉ là một người cha, mà còn là bạn của cô.
“Cha nói nghiêm túc?”. Túc Tử Nguyệt nghiêm túc nhìn Túc Dịch Trung.
“Tử Nguyệt.... .....”.
Cô chưa từng nhìn thấy cha nghiêm túc như vậy, nếu có thể cô hi vọng mình không bao giờ được nhìn thấy, nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng người.
“Cha đã sớm biết sẽ có một ngày như thế này, đúng không?”. Cô đau lòng nói.
“Tử Nguyệt....”. Túc Dịch Trung đang muốn giải thích nhưng lại bị Tử Nguyệt cắt đứt.
“Đừng nói nữa! Con biết, con biết con không phải là con gái ruột của cha cho nên sự tồn tại của con không quan trọng với cha, có phải không?”. Túc Tử Nguyệt tức giận kêu lên. Cô vẫn cho rằng cha sẽ không bao giờ không cần cô, cô vẫn luôn nghĩ thế.
Đột nhiên Túc Dịch Trung tát cho Tử Nguyệt một cái, trong mắt tràn đầy sự không đành lòng.
“Mặc kệ chuyện gì xảy ra, con vĩnh viễn là con gái của cha!”. Túc Dịch Trung hết sức thận trọng tuyên bố với Túc Tử Nguyệt.
Túc Tử Nguyệt vuốt gò má của cô, kinh ngạc nhìn Túc Dịch Trung đang hoàn toàn nghiêm túc.
“Vậy tại sao cha không cần con nữa”. Trong ánh mắt của cô tràn đầy khổ sở.
“Đứa ngốc, không phải là cha không cần con nữa mà là cha không thể không để cho con đi. Tương lai của con ở đó, con cũng sẽ gặp được người trong định mệnh của con ở đó, tất cả mọi thứ của con đều ở đó, cho nên cha không thể ép con ở lại thế giới này”.
Túc Dịch Trung ôm Túc Tử Nguyêt. Có trời mới biết hắn không nỡ bỏ đứa con gái ngoan ngoãn hoạt bát như thế nào. Đáng tiếc, tất cả đã là số mệnh, không thể sửa đối, haizz!!
“Không thể không đi sao?”. Túc Tử Nguyệt ai oán hỏi.
“Haizz, cha không thể ích kỷ như vậy. Mặc dù cha rất muốn nhưng mà không thể”.
“Vậy thì khi nào con phải đi?”. Cô không nỡ rời khỏi cha.
“Mười hai giờ đêm”. Bây giờ chỉ còn vài phút, Túc Dịch Trung càng ôm chặt con gái hơn.
“Nhanh như vậy? Tại sao đến bây giờ cha mới nói cho con biết?”. Túc Tử Nguyệt không tin được ngẩng đầu nhìn cha.
“Nếu như nói cho con biết sớm thì sẽ càng khó khăn hơn”.
Túc Dịch Trung xoa xoa gương mặt của Túc Tử Nguyệt, yêu thương nhìn chăm chú. Chẳng bao lâu nữa cô con gái xinh đẹp của hắn sẽ phải chắp tay nhường cho người ta rồi, hắn thật không nỡ!
“Cha, con đi rồi, cha có nhớ đến con hay không?”.
“Tất nhiên rồi, con là con gái ngoan nhất, dễ thương nhất, giỏi nhất....”. Túc Dịch Trung nhìn con gái, trước mắt nổi lên một mảnh sương mù dày đặc.
“Nếu con đến đó bị người ta khi dễ thì làm sao?”. Túc Tử Nguyệt khổ sở nói.
“Sẽ không, con là cô con gái dũng cảm nhất, kiên cường nhất, con sẽ không để người khác tự nhiên khi dễ con....”.
Mảng sương mù càng lúc càng đến gần, Túc Dịch Trung biết đã đến lúc phải chia ly, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán của con gái.
“Tử Nguyệt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con hãy nhớ những lời cha dạy, vấp ngã....”.
“Phải tự mình đứng lên; bị người khác khi dễ phải đòi lại gấp bội; thời điểm không vui, muốn khóc cũng không cần nhẫn nhịn, có phải không cha?”. Túc Tử Nguyệt lau đi một giọt nước mắt, mỉm cười nhìn Túc Dịch Trung.
“Cha, con yêu cha, cảm ơn cha đã rất tốt với con trong thời gian qua, cảm ơn cha đã dạy con nhiều việc, cảm ơn cha đã thương yêu con bao lâu nay, cảm ơn cha....”. Cô không muốn khóc nhưng nước mắt cứ chảy xuống, cô giơ tay dùng sức lau mặt.
“Đứa bé ngốc, đừng có vừa khóc vừa cười. Sang bên đó phải tự chăm sóc mình cho thật tốt....”. Cặp mắt Túc Dịch Trung cũng đỏ hoe.
“... ..... Dịch Trung....... Thời điểm đã đến.... .....”.
Một giọng nói mơ hồ cắt đứt đoạn đối thoại của hai cha con. Túc Tử Nguyệt ngẩng đầu tìm chỗ phát ra tiếng nói lại bị mảng sương mù lớn dọa sợ.
“Đến lúc rồi”. Túc Dịch Trung biết không thể trì hoãn, hắn đặt tay lên vai con gái.
“Con gái, dù ở đâu cũng phải kiên cường lên , dù gặp phải chuyện gì cũng không được nhận thua sớm, như thế thì con mới tìm được hạnh phúc..... Nhớ kỹ, không nên dễ dàng nhận thua....”.
“Cha... Aaaaaa.... ...”.
Túc Tử Nguyệt còn chưa kịp nói đã bị Túc Dịch Trung đẩy vào trong làn sương mù.
Bóng dáng của Túc Tử Nguyệt bị một phiến sương mù trắng muốt phủ kín, cuối cùng khi sương mù từ từ rút đi Tử Nguyệt cũng theo đó biến mất.
“Tử Nguyệt, hi vọng con sẽ dũng cảm nghênh đón tất cả những cửa ải khó khăn, cha tin tưởng nhất định hạnh phúc sẽ đến với con.......”.
Túc Dịch Trung không đành lòng, nhìn mãi vào nơi mà Tử Nguyệt biến mất.
***
Viêm Hoàng và Viêm Huyên dẫn hai thị vệ thân cận cưỡi ngựa chạy thẳng đến rừng trúc bên ngoài kinh thành. Viêm Huyên thấy rừng trúc đã ở phía trước, hắn kéo dây cương ghìm ngựa lại. Viêm Hoàng không hiểu quay đầu lại nhìn Viêm Huyên.
“Đệ nghĩ một mình huynh vào đó tắm rửa và nghỉ ngơi là được, đệ và Chích, Dương sẽ đợi huynh ở ngoài”.
“Hả?”. Viêm Hoàng nhướn đôi mày rậm, càng lúc càng không hiểu hành động của Viêm Huyên.
“Chuyện này......”. Người ở bên trái tên là Chích đang muốn mở miệng nói thì bị Viêm Huyên điểm huyệt nói.
“Mặc dù chúng ta là huynh đệ nhưng dù gì huynh cũng là một vị vua, việc gọi thẳng tên húy đã là quá phận rồi, nếu như còn tắm cùng thì sợ rằng mọi người sẽ càng bàn tán, đệ không muốn việc đó xảy ra”.
Viêm Hoàng nghe Viêm Huyên nói thế càng cảm thấy kỳ quái, càng làm cho hắn tò mò, không biết bên trong rừng trúc kia có gì để Huyên mất công sức dẫn hắn đến đây.
“Được”. Viêm Hoàng gật đầu đồng ý, một mình vào rừng trúc để ba người ở đó.
“Huyên gia, tại sao lại cố làm ra vẻ huyền bí như thế?”. Lần này người nói là thị vệ bên phải —— Dương.
“Nhà tiên tri đã nói: ‘Ngọn lửa màu tím sắp thành ngọn lửa mạnh cháy hừng hực, nếu không ngăn cản sẽ phá hủy thiên địa’”. Viêm Huyên nhẹ giọng nói.
“Ngọn lửa màu tím có phải ám chỉ.... Vương?”. Chích sợ hãi kêu lên.
“Nếu thật như thế thì đưa Vương đến khu rừng trúc này có tác dụng gì?”. Dương không hiểu nhà tiên tri có tính toán gì.
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng nhà tiên tri đã nói trong rừng sẽ xuất hiện người có thể giúp chúng ta tránh khỏi khó khăn này”.
“Thật sự?”. Dương giương mắt nhìn rừng trúc xanh tươi.
“Thử xem sao, dù sao lời nhà tiên tri nói thường là sự thật”. Viêm Huyên cũng nhìn về phía cánh rừng.
Chích không nói lời nào, không thể làm gì khác nên cũng nhìn về phía rừng trúc. Hắn chỉ hi vọng ông trời phù hộ sẽ xuất hiện người có thể giải trừ kiếp nạn đó. Nếu như Vương nổi nóng thì tất cả sẽ xong đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...