Vì để tránh cho người khác nhìn thấy, vừa mới sáng sớm cô đã thúc giục anh quay về phòng.
Thiệu tiên sinh thở dài một hơi, “Haiz, mọi người biết hết từ lâu rồi.”
Cô không tin, “Rõ ràng em giấu rất kỹ mà, anh đi mau đi…”
Trước đây anh cách dăm ba bữa đến tham ban, bây giờ lại thường xuyên đuổi theo đến đây, giấu được thì có ma mới tin.
Giang Phong đến phim trường có hơi muộn hơn bình thường một chút, cô chột dạ nhìn nhìn mọi người, thấy vẻ mặt của ai nấy như bình thường mới yên lòng.
Chỉ có điều vừa đến giờ nghỉ giải lao, xung quanh cô chỉ còn lại mình Thiệu tiên sinh.
Anh liếc nhìn một cái, bọn họ ngầm hiểu trong lòng ngay, để lại phòng nghỉ ngơi cho hai người.
Thiệu Dịch Chi đè cô lên gương trang điểm hôn hít, cô nhắm mắt, đắm chìm trong hành động thân mật mà cô thích nhất.
Từ trong góc tường Nhan Ngôn ló cái đầu nhỏ ra, hưng phấn nhìn hai người bọn họ hôn nhau.
Cô bé lén lấy điện thoại ra, tách tách chụp không ngừng nghỉ.
Thiệu tiên sinh liếc nhìn vào gương, anh đã sớm phát hiện ra con nhóc này rồi, nhưng mà lười quản nên mặc cho cô bé chụp.
Đợi khi hôn xong, anh xoay người lại, nói với góc tường, “Nhìn đủ rồi thì ra đây đi.”
Giang Phong cảm thấy kỳ lạ, cũng nhìn về phía góc tường, chỉ thấy cái đầu nhỏ của Nhan Ngôn ló ra từng chút từng chút một, gương mặt của cô lập tức đỏ thấu.
Vậy mà anh lại hôn cô trước mặt một đứa trẻ, còn không nói cho cô biết!
Nhan Ngôn cũng biết nhìn lén người lớn hôn nhau không phải chuyện gì tốt, cúi đầu đợi ăn mắng.
Thiệu tiên sinh hỏi Nhan Ngôn, “Điện thoại đâu?”
Nhan Ngôn tưởng rằng chú Thiệu muốn xóa hết ảnh, bèn đưa cho anh với vẻ mặt không tình nguyện.
Thiệu tiên sinh cầm lấy xem thử, cười khẽ nói: “Chú add wechat của cháu, cháu gửi hình qua cho chú.” Anh cảm thấy kỹ thuật chụp ảnh của Nhan Ngôn thật sự không tồi, sau này lớn lên không làm được ngôi sao đi làm nhiếp ảnh gia cũng được.
Nhan Ngôn nghe thế thì hai mắt phát sáng, gương mặt nhỏ cười tươi như hoa, thân là fan CP số một của hai người họ, cô bé trổ tài nịnh hót: “Chú Thiệu, chú với chị Giang thật xứng đôi, còn đẹp hơn những người trong tạp chí nữa.”
Thiệu tiên sinh rất hưởng thụ lời khen ngợi của cô nhóc, anh giơ ngón tay cái với cô bé, “Có mắt nhìn.”
Còn Giang Phong thì tỏ vẻ kinh ngạc, đứng ở đó không nói được câu nào.
Nhan Ngôn tiến đến gần, làm nũng với cô, “Chị Giang, đợi ảnh rửa ra rồi chị ký tên cho em nhé.”
Thiệu tiên sinh chen vào một câu, “Anh cũng muốn ký.”
Giang Phong nghẹn họng, tận nửa ngày mới lắc đầu nói: “Không phù hợp cho trẻ em, không phù hợp cho trẻ em…”
Sau khi Nhan Ngôn nhận được ảnh kiss có ký tên của hai người, còn lấy cây bút nước màu hồng nhạt, vẽ một hình trái tim nhỏ chính giữa tên bọn họ.
Nhan Ngôn giơ cao tấm ảnh, đắc ý lắc lư, “Khóa cứng rồi nhé, không thể tách rời nhau nữa.”
Giang Phong thấy sai sai: Ký có cái tên sao mà cảm giác như ký khế ước bán thân ấy nhỉ?
Kể từ khi Nhan Ngôn trở thành fan CP của Giang Phong và Thiệu tiên sinh, mỗi lần Thiệu tiên sinh đến đoàn phim cô bé luôn vô cùng vui vẻ, ngày ngày ship đường ship đến sướng người.
Trước đây Giang Phong tưởng rằng cô bé chỉ đơn thuần nhìn vẻ bề ngoài, nên mới thích Thiệu tiên sinh.
Bây giờ đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra thứ Nhan Ngôn thích nhìn không phải là anh, mà là hai người bọn họ ôm hôn.
Nhan Ngôn nói với vẻ mặt nghiêm chỉnh, “Chị Giang, chúng ta đóng phim không phải toàn diễn như thế này sao? Người thật lòng yêu nhau sẽ phải ôm hôn đấy.”
Giang Phong gật đầu, “Ừm, đúng là như thế.”
Nhưng mà…cô và Thiệu tiên sinh có thể tính là thật lòng yêu nhau không?
…….
Diễn viên chính của toàn là người mới, nữ chính Từ Ánh, nam chính Chương Chu Tuyền.
Hôm nay mắc kẹt ở phân đoạn hai người bọn họ đối đầu nhau, quay lần thứ 18 vẫn chưa thể qua cảnh.
Giang Phong nói với bọn họ: “Tâm trạng của nhân vật trong đoạn này là trầm tĩnh, hướng nội.
Khắc chế, khắc chế một chút, không phải vênh váo mới gọi là kỹ thuật diễn xuất.“
Giang Phong bảo bọn họ suy ngẫm cho kỹ, nghỉ ngơi một lát rồi làm lại.
Cô ngồi trên ghế, hít sâu một hơi, hình như bản thân cô cũng quá nóng lòng.
Thiệu Dịch Chi mở nắp bình giữ nhiệt, đút nước cho cô, lòng cô đang đặt vào cảnh phim nên uống nước từ tay của anh một cách rất tự nhiên.
Thiệu tiên sinh nói với cô: “Em có cảm thấy dạo gần đây mọi người có chút nóng nảy không?”
“Hửm?”
“Đã bao lâu rồi các em không nghỉ ngơi? Hay là dành ra một ngày tổ chức team building [1] đi.”
[1] Team-Building là một loạt các hình thức sinh hoạt tập thể dùng làm cầu nối mang mọi người đến gần nhau để cùng đạt được mục tiêu chung cao hơn.”
Cô suy nghĩ, mấy ngày nay tiến độ quả thật không quá suôn sẻ.
Nhưng mà tổ chức team building cho đoàn phim, cô thật sự chưa từng nghe nói qua.
Anh lại nói, “Không tin thì em hỏi xem, chắc chắn ai cũng muốn đi.”
Giang Phong nhìn quanh một vòng, ho khan một tiếng, “Mọi người có muốn tham gia team building không?”
Chuyện team building cứ như thế được quyết định, địa điểm là một trong những nơi lấy cảnh quay hậu kỳ: Núi Liên Bích, leo núi ngắm cảnh làm quen với môi trường trước.
Nhậm Thanh của tổ đạo cụ và thợ trang điểm Tống Tiệp là một đôi tình nhân nhỏ, buổi tối bọn họ đi đến siêu thị gần đó mua vài túi trái cây, chuẩn bị mang lên núi ăn.
Nhậm Thanh và Tống Tiệp vào thang máy, nhấn tầng tám.
Thang máy lên đến tầng năm bỗng ngừng lại, cửa mở ra, vừa vặn chính là Thiệu Dịch Chi.
Thiệu Dịch Chi nhấn tầng mười, Tống Tiệp ngẫm nghĩ, đó không phải là tầng đạo diễn Giang đang ở sao? Cô ấy không nhịn được nở nụ cười người mẹ, “Giám đốc Thiệu, ngài lên tìm đạo diễn Giang nhỉ? Chúng tôi có mua ít trái cây, ngài mang lên cho đạo diễn Giang ăn thử đi.”
Thiệu Dịch Chi nhận lấy, cười khẽ gật đầu, “Cảm ơn.”
Nhậm Thanh ôm Tống Tiệp bước ra khỏi thang máy, cà khịa cô ấy ngốc nghếch, “Đạo diễn Giang của chúng ta còn đang giấu diếm, lòng dạ của giám đốc Thiệu cũng không thể nói chính xác, em xem em có ngốc không chứ? Hỏi thẳng ra luôn….”
Tống Tiệp nhíu mày, không cho là đúng, “Vừa rồi em thấy giám đốc Thiệu rất vui vẻ mà…”
Thiệu Dịch Chi bước vào phòng cô, cười cười nói: “Mấy người Nhậm Thanh có mua trái cây, bảo anh lấy cho em.
Có muốn ăn không?”
Cô bất ngờ quay đầu lại, chớp chớp mắt, “Hửm? Tại sao họ lại bảo anh lấy cho em?”
“Gặp nhau trong thang máy.”
“Anh, anh, các anh…”
Thiệu Dịch Chi lườm cô một cái, “ Đã nói với em từ lâu, bọn họ biết hết rồi, em còn không chịu tin.”
Giang Phong che mặt, lăn lộn trên giường, “Tiêu rồi tiêu rồi…”
Anh đè cô trên giường, “Không ăn trái cây vậy làm nhé.”
“Khoan khoan khoan, ăn mà ăn mà!”
“Vừa ăn vừa làm.”
“…….”
Sẽ sặc chết đấy ông thần ạ!.