Sau Tết Dương lịch, việc quay phim của đoàn bước vào giai đoạn cuối, phân cảnh quan trọng cuối cùng quay xong thì chỉ còn lại phần công việc quay bổ sung vài cảnh, độ khó không lớn, dựa theo lịch trình quay phim quay hết từng cảnh một, trái lại cũng thuận lợi.
Giữa tháng giêng, chính thức đóng máy.
Trong buổi tiệc mừng đóng máy, Giang Phong kính rượu mọi người, Thiệu tiên sinh cũng mời cùng cô.
Ánh đèn lờ mờ, hai người đứng vai kề vai, vậy mà lại sinh ra chút ý vị mờ ám không thể nói rõ.
Nhan Ngôn kéo tay cô, kề sát bên tai cô nói nhỏ: “Chị Giang, chúc chị và chú Thiệu trăm năm hòa hợp.”
Giang Phong cười cười…tuy rằng biết rõ không thể thực hiện, nhưng nghe vậy cũng thấy vui vẻ.
Giang Phong sờ búi tóc nhỏ trên đầu Nhan Ngôn, “Vậy chị chúc bé Nhan lấy được hai con điểm 100 trong kỳ thi cuối kỳ!”
Nhan Ngôn “A” lên một tiếng, “Nói trước bước không qua…”
Còn có một đám nhóc ranh ra sức đùa giỡn, khăng khăng muốn cô uống rượu giao bôi với Thiệu tiên sinh.
Cô giả bộ tức giận, “Đóng máy rồi nên to gan hơn có phải không?” Nói xong chuẩn bị đi đến bàn kế tiếp, Thiệu tiên sinh kéo cô về lại, nhét cái ly nhỏ vào tay cô, khoác tay cô, thật sự muốn uống với cô.
Lần này cô thật sự tức giận.
Cô rút tay về, nói: “Em sắp say rồi, không uống nữa.” Âm giọng không lớn, nhưng vừa khéo khiến mấy người đứng gần có thể nghe thấy.
Âm thanh huyên náo bỗng chốc vụt tắt, mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn bị bầu không khí kỳ quái giữa hai người bọn họ làm cho sinh ra vài phần căng thẳng.
Giang Phong đặt cái ly lên bàn, xoay người nhanh bước rời đi.
Thật ra cô cũng không biết nên đi đâu, chỉ là nhất thời tức giận, thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ không nghiêm chỉnh đó của anh.
Thiệu tiên sinh nói với đoàn phim: “Tôi và đạo diễn Giang đi hóng gió cho tỉnh rượu, mọi người ăn trước đi.”
Anh đuổi theo ra ngoài, kéo cô vào một phòng bao không có người.
Cô nhìn thấy anh khóa trái cửa, giận hờn nói: “Em không muốn làm với anh ở những nơi như thế này.”
Thiệu Dịch Chi không nhịn được mà bật cười, đi qua đó xoa đầu cô, “Ai nói anh muốn làm với em chứ?”
“Vậy anh khóa trái cửa làm gì?”
“Bên ngoài quá ồn ào.”
Cô hết lời để nói, tựa lên vách tường, cúi đầu nhìn mũi chân.
Thiệu Dịch Chi nhéo cái mặt nhỏ đang tức hồng hộc của cô, “Không muốn uống thì thôi, sao phải tức giận?”
Cô ngoảnh đầu đi, không cho anh nhéo, “Em không thích anh như thế.”
“Anh thế nào?”
Luôn ở trước mặt người khác ra vẻ như rất thích em…
Lời này không thể nói thẳng ra, cô dùng mu bàn tay nhẹ nhàng nện lên vách tường, suy nghĩ đối sách.
Thiệu tiên sinh bắt lấy cổ tay của cô, “Tức giận cũng không thể tự ngược đãi chính mình.”
Trên mu bàn tay của cô dính một chút bột phấn màu trắng, anh từng chút từng chút phủi hết số bột đó đi.
Cô nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: “Em chỉ là…không thích dáng vẻ anh uống rượu.”
Thật ra anh biết hết, đó chẳng qua chỉ là lời chối đẩy, nhưng anh vẫn đáp lại.
“Vậy anh không uống nữa.”
“Ừm.”
“Còn giận nữa không?”
“Không giận nữa.” Lời này tám phần là giả, nhưng cô lại nhượng bộ thêm một lần.
Giang Phong quay lại bàn rượu, cười nói như thường.
Có khúc nhạc đệm vừa nãy, mọi người cũng không dám lấy hai người bọn họ ra đùa nữa, chỉ chúc mừng bộ phim đóng máy, xem như bình an vô sự.
Từng bàn thay phiên kính rượu nhau, khó khăn lắm mới được ngồi xuống ăn cơm, nhưng chưa ăn được bao nhiêu thì có nhân viên công tác cầm một bó hoa tươi đi đến, giữa bó hoa có một tấm card nhỏ, cô nhìn thoáng qua, hóa ra là của thầy Lý gửi tặng.
Thầy Lý xem trọng cô, tất nhiên cũng sẽ vô cùng quan tâm bộ phim này.
Từ khi khai máy đến khi đóng máy, có rất nhiều điều không thuận lợi, may là có sự chỉ điểm của thầy Lý.
Lúc bộ phim đi được nửa chặng đường, thầy Lý còn đặc biệt nói với cô, bảo cô đến Liên hoan phim làm quen trước cho biết, “Không giành được giải nhưng lọt top đề cử cũng tốt mà.”
Cô còn chưa nói gì, Lý Tầm Vi lại bổ sung thêm một câu: “Chuyện này chỉ có chúng ta biết, không lọt top đề cử cũng không mất thể diện.”
Giang Phong lầu bầu nói: “Sao thầy biết em không vào được top đề cử? Em cũng chẳng có thể diện gì để mất…trái lại là thầy, thu nhận một học trò kém cỏi như em đây, haiz…”
Lý Tầm Vi bị cô chọc cười, chỉ vào cô bất lực lắc đầu.
Dưới sự khích lệ của thầy Lý, Giang Phong mới có ý nghĩ tham gia Liên hoan phim.
Cô tính thử ngày, nếu như sau khi đóng máy mới bắt đầu cắt nối biên tập, phần hậu kỳ có thể sẽ có chút gấp, vì vậy trong quá trình quay phim, cô đã bắt tay vào việc cắt nối biên tập lại.
Sau khi chính thức đóng máy, Giang Phong lập tức sa vào trạng thái tập trung hết tinh thần, dựng phim suốt ngày suốt đêm, hoàn toàn không dám đi ngủ, Thiệu tiên sinh không nhìn nổi nữa, mỗi tối đúng giờ kéo cô lên giường.
Trong chế độ làm việc cường độ cao của cô, bản cắt ghép đại khái rất nhanh đã hoàn thành, tất nhiên anh là vị khán giả đầu tiên.
Thiệu Dịch Chi định đi mở máy chiếu, chợt bị Giang Phong đè lên ghế sô pha.
Cô trịnh trọng nói: “Anh đừng động, cứ để em.”
Tắt hết đèn lớn, trong phòng lập tức tối mịt.
Ánh sáng và bóng tối đan xen biến hóa, sáng tối không rõ.
Rõ ràng không hề liên quan đến người trong câu chuyện, nhưng cô lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, dù thế cô vẫn nắm chặt tay anh kiên quyết không buông.
Trình chiếu kết thúc, Thiệu tiên sinh muốn vỗ tay, tay bị cô nắm chặt không thể động đậy được.
Thiệu Dịch Chi dở khóc dở cười, “Đạo diễn Giang, trong nhà của mình phô trương một chút cũng được mà.”
“Anh cảm thấy thế nào?”
“Thật sự rất tốt.”
Giang Phong thở dài một hơi, nhưng hình như cũng dự đoán được anh sẽ nói như thế.
Buổi tối hôm đó, cô ngủ đến nửa đêm, mơ thấy biển người đông nghịt khen cô là thiên tài, xoay lưng lại mắng cô xối xả, cô bị dọa cho rùng mình, khi tỉnh dậy cả người đầy mồ hôi lạnh.
Cô lặng lẽ trở mình leo xuống giường, chạy sang phòng sát vách, đeo tai nghe, nhấp mở file, mím chặt môi lại lần nữa xem kỹ bán thành phẩm chưa đủ hoàn hảo ấy.
Đợi cô buồn ngủ không chịu được, trời cũng tương đối hửng sáng.
Cô nhón chân, khẽ khàng quay về phòng ngủ.
Cô vén một góc chăn lên, bỗng sờ thấy một tờ giấy A4 lạnh lẽo.
Cô ngoảnh đầu nhìn sang Thiệu tiên sinh, người nọ hít thở ổn định giống như vẫn đang ngủ say.
Cô mượn ánh sáng yếu ớt của màn hình khóa điện thoại lén nhìn bút tích do anh để lại…đầy ắp hai mặt giấy, nét chữ ngay ngắn, mạch lạc rõ ràng, thỉnh thoảng xen lẫn vài thuật ngữ chuyên ngành, hiển nhiên là được viết rất nghiêm túc.
Câu cuối cùng: Thật sự rất tốt, không lừa em đâu.
Giang Phong đè tờ giấy dưới gối nằm, tin rằng nó cũng có công hiệu tránh tà ma.
Sau đó quả thật không còn ma quỷ nào dám xông vào giấc mơ của cô..