Cô cởi quần Thiệu tiên sinh ra, anh nhìn thấy đôi mắt hạnh của cô híp lại, lấp lánh tia sáng tinh nghịch, bản thân thì lại giống một con vịt béo bở chờ bị giết thịt.
Giang Phong cầm lấy túi kẹo trái cây lúc đi siêu thị đã mua, lắc lư nó, lại lần nữa cường điệu:
“Đón tết, phải ăn kẹo.
”
Anh nhìn chăm chú, kẹo nổ?
Hình như có chút ấn tượng.
Lần trước cô hình dung âm đế khi lên cao trào như thế nào ấy nhỉ?
Cô nói giống kẹo nổ.
Giang Phong nhìn sắc mặt của anh thì biết ngay trong đầu anh đang suy nghĩ bậy bạ, cô cười nói: “Chỉ có mình em biết kẹo nổ có vị như thế nào, vậy thì không công bằng.
”
Giang Phong cầm lấy vật cứng của anh, cọ xát lên xuống vài lần, con rồng lớn ngóc đầu chờ đợi càng lúc càng trướng to, gần như sắp đánh lên mặt cô.
Cô cười cười xé mở vỏ ngoài của túi kẹo trái cây, ngậm vài viên vào miệng, kẹo trái cây màu sắc sặc sỡ nhẹ nhàng nổ tung trên đầu lưỡi, cảm giác tê tê dại dại từ đầu lưỡi lan rộng đến đại não, vô cùng thú vị.
Môi đỏ hé mở ngậm lấy quy đầu to lớn, kẹo trái cây nổ lốp đốp dán vào mặt ngoài quy đầu không ngừng “làm việc”, cô dùng đầu lưỡi mềm mại mang theo số kẹo trái cây kia xoay chuyển trước sau trái phải.
Thiệu Dịch Chi hít thở nặng nề, đắm chìm trong dục vọng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên trầm thấp khiến cô có hơi đắc ý, nên càng tùy ý chơi đùa không chút kiêng nể.
Mặt ngoài của kẹo trái cây vốn trơn láng nhưng bị dịch thể dần dần ăn mòn, biến trở nên thô sần giống như cát sỏi.
Loại xúc cảm thô sần và môi lưỡi mềm mại hình thành một sự chênh lệch cực lớn, một loại là kích thích tròng trành lênh đênh, một loại là thoải mái lan man kéo dài.
Cô nói muốn đút anh ăn kẹo nổ, thật ra trong lúc anh đang nếm thử kẹo nổ, cũng có may mắn nếm được hương vị của kẹo bông gòn.
Anh dốc hết sức lực rút ra một chút thần trí, nhưng lại sinh ra rất nhiều ảo não….
trước kia sự hầu hạ dịu dàng của cô quá tầm thường, tầm thường đến mức khiến anh quen dần từng ngày, vậy mà lại quên mất kiểu yêu thương tồn tại với trạng thái bình thường này, sau khi so sánh như cát sỏi mới chợt tỉnh ngộ, hóa ra ngày nào cũng có vị ngọt của kẹo bông gòn, chẳng qua người ăn kẹo vẫn chưa nhận ra mà thôi.
Khi toàn bộ carbon dioxide phóng thích ra ngoài, kẹo trái cây sẽ ngừng hoạt động, vậy còn cô thì sao?
Anh có tài gì đức gì mà yêu cầu cô tiếp tục mang cho anh niềm vui chứ?
Việc này không công bằng.
Giữa hõm cổ anh nhỏ xuống một giọt mồ hôi, thân thể hơi run rẩy, sau cùng bắn hết vào miệng cô.
Giang Phong như thường lệ từng chút từng chút nuốt hết số dịch thể dính nhớp ấy, chu đáo giúp anh liếm láp vật cứng.
Cô cười cười hỏi anh, “Kẹo nổ có ngon không?”
Chỉ thấy anh nhắm mắt, lông mày nhíu chặt, nỉ non nói: “Việc này không công bằng…” Cô không biết tại sao giọng nói của anh lại run rẩy, chắc chắn là cô đã nghe nhầm.
Giang Phong tiến lại gần mặt anh, muốn hôn lên mắt anh, còn chưa kịp chạm vào da thịt của anh, đã bị anh mạnh mẽ đè ở dưới thân.
Thiệu Dịch Chi tách hai chân cô ra, hôn lên hạch thịt non nớt kia.
“Ưm…”
Hai chân cô run rẩy, muốn khép lại, nhưng bị anh giữ chặt đầu gối, buộc phải dang rộng.
Thái độ của anh cương quyết, giữ chặt cô làm cô có chút đau, nhưng mà cảm giác đau này không so được với sự kích thích nơi nhạy cảm bị anh tùy ý trêu chọc.
Hoa châu vốn dĩ ẩn náu trong thịt mềm giờ đây nảy mầm ra ngoài, anh dùng đầu lưỡi chọc lên hạt đậu ấy vô số lần, dùng sự ẩm ướt của anh gợi lên sự ẩm ướt của cô.
Nước trong rãnh hoa chảy như con suối nhỏ, dịch thể của anh và cô hòa lẫn vào nhau, vang tiếng chậc chậc.
Anh muốn cắn viên thịt hạch kia ác ý giày vò nó, nhưng lại không nhẫn tâm…cô luôn dịu dàng đối xử với anh, còn anh cứ ức hiếp cô.
Khoái cảm dần dần chất chồng, cô như muốn bay lên trời, bèn nhỏ giọng gọi anh: “Thiệu tiên sinh…Thiệu tiên sinh…”
Anh vừa nghe thấy giọng nói mềm mại này của cô lập tức lại mất kiểm soát, anh lặng lẽ nở nụ cười, cuối cùng cũng ngậm lấy hạch thịt sưng đỏ, răng môi đánh vòng tới lui lên xuống.
“Sít…” Cô rùng mình một cái, run lẩy bẩy đạt đến đỉnh cao trào.
Anh đỡ eo cô cắm vào trong rồi ôm chặt cô, cho dù nửa thân trên thỉnh thoảng sẽ va vào nhau, cũng không cho phép cô rời ra mình dù chỉ một chút.
Anh nói ở bên tai cô: “Không được đi.
”
Cô bị cắm đến đầu óc choáng váng, “Cái gì?”
Anh nói lại một lần, “Không được đi.
” Nói xong lại tự cảm thấy thái độ của mình quá tồi tệ, bèn vùi đầu vào vai cô, hỏi: “Có được không em?”
Giang Phong cảm thấy buồn cười, cái người này sao lại làm nũng rồi.
Nào ngờ anh chẳng chịu buông tha, nhất quyết muốn cô trả lời rõ ràng.
Cô bật cười nói: “Được ạ.
”.