với Thiệu tiên sinh: “Anh đi đánh răng trước đi, lát nữa em đi ngay…”
Kim giây tí ta tí tách chạy qua mười mấy vòng, cô theo thói quen đẩy đẩy anh, “Sao anh còn chưa đi vậy…”
Cú đẩy này trống không một mảnh.
Giang Phong lập tức trở nên tỉnh táo, mở mắt ra, bên cạnh làm gì có bóng dáng của Thiệu tiên sinh.
Cô thử gọi vài tiếng: “Thiệu tiên sinh? Anh có ở đây không? Anh đang đi nặng hả?”
Không ai trả lời.
Giang Phong cảm thấy kỳ lạ, người này chạy đi đâu rồi.
Cô xuống tầng dưới đảo mấy vòng cũng không nhìn thấy anh, nghe thấy trong bếp có động tĩnh, bèn đi thẳng vào bếp.
Dì Thẩm đang thu dọn rác nhà bếp, quay đầu nhìn thấy cô đứng bên cửa, cười nói: “Hôm nay cháu muốn ăn gì?”
Giang Phong nhìn thấy trong bồn rửa chén có ngâm vài cái chén đĩa, thì hỏi: “Anh ấy…đi rồi sao?”
“Cậu chủ đã đến công ty.”
Tiêu rồi tiêu rồi, vậy mà không kêu cô, chắc giận thật rồi.
Giang Phong hận không thể tát cho mình một tát: Cho mày giả bộ ra vẻ! Lần này thì hay rồi, đến vật trang sức tùy thân cũng không được làm nữa.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến văn phòng làm việc của anh để dỗ người.
Giang Phong đứng trước cửa thay một đôi giày cao gót màu đen, dì Thẩm hỏi: “Cháu không ăn bữa sáng à?”
Giang Phong lắc đầu, “Không ăn đâu ạ.”
Dì Thẩm nhíu mày, không tán thành nói: “Không ăn bữa sáng không tốt cho dạ dày đâu…”
Giang Phong vội vã cắt ngang lý luận dưỡng sinh của dì Thẩm, “Dì Thẩm, cháu thật sự không ăn đâu, cháu đi trước đây.” Cô vẫy tay với dì Thẩm, vội vã chạy ra khỏi cửa.
Lúc đi ngang qua công viên Giang Phong va phải một người đàn ông mặc đồ đen, cô đi quá vội nên chưa kịp nhìn rõ là ai, kết quả chưa bước được vài bước bỗng cảm thấy cổ thắt lại, bị buộc phải dừng bước.
Người nọ kéo cổ áo của cô, hỏi: “Này, em gái nhỏ, đi đâu mà vội mà vàng thế này?”
Giang Phong quay đầu, thấy là Tống Tiêu, thì tức giận nói: “Sao anh lại ở đây?”
Tống Tiêu hất cằm, “Tôi sống ở bên kia, đang tập thể dục buổi sáng.”
Đôi lông mày cô nhíu lại, vô cùng hoài nghi tính chân thật của chuyện này, “Tập thể dục buổi sáng? Chỉ mình anh?”
“Tôi làm sao? Còn không cho phép tôi dậy sớm à?”
Giang Phong liếc nhìn bàn tay anh ta đang nắm cổ áo của mình, lạnh nhạt nói: “Anh buông ra, tôi đang vội.”
“Em trả lời câu hỏi của tôi trước đã.”
“Tôi đi theo đuổi đàn ông, anh mau buông tay!”
Tống Tiêu nhướng mày: Tin tức lần trước chưa hóng được lần này phải đào cho bằng được.
Anh ta trơ tráo mỉm cười, “Tôi bảo em nói trước, chứ đâu bảo em nói buông tay.”
“Anh mà còn không buông tay thì tôi cắn anh đấy!” Đại khái vì muốn chứng minh cô thật sự sẽ cắn người, đến bụng cũng kêu ọt ọt inh ỏi.
“Em chưa ăn sáng?”
“Chưa.”
Tống Tiêu lại giật giật cổ áo của cô, “Nào nào nào, chúng ta đi ăn bữa sáng trước, ăn xong rồi theo đuổi cũng không muộn.”
Giang Phong mất kiên nhẫn nói: “Tôi không ăn! Anh mau buông ra.”
Tống Tiêu bế cô lên xe, buông lời ba hoa…
“Theo đuổi đàn ông mà, tôi rành lắm! Tôi hiểu cánh đàn ông còn nhiều hơn bọn con gái các em.”
Tống Tiêu chọn một nhà hàng bữa sáng, chính là kiểu ăn trong vài tiếng đồng hồ ấy.
Bàn tròn lớn được bày đầy ắp các đĩa lớn đĩa nhỏ, nghe mùi thôi cũng thấy thơm, bề ngoài cũng đủ đẹp mắt.
Giang Phong lặng lẽ nuốt nước bọt, sau đó hắng giọng, “Khụ, anh muốn nói cái gì, bây giờ có thể nói rồi.”
Tống Tiêu cười xấu xa nói: “Em gái nhỏ, gọi một tiếng onii chan [1] tôi sẽ dạy cho em.”
[1] “Onii chan” trong tiếng Nhật có ý nghĩa là “anh trai”.
Cụm từ này được con gái Nhật sử dụng với những người con trai lớn tuổi hơn dù cùng huyết thống hay không.
“Chan” là 1 cách gọi thân mật
Giang Phong liếc trắng mắt, “Nằm mơ đi, tôi sẽ không thèm gọi anh là onii chan.”
“Ha ha ha đã ghi âm lại!”
Tống Tiêu cắt riêng ba chữ “onii chan” ra, liên tiếp phát lại mấy lần, Giang Phong tức đến mức đỏ bừng hai má, cầm một cái bánh trứng sữa lên muốn ném vào mặt anh ta.
“Dừng! Bánh trứng sữa của nhà hàng này giới hạn mỗi bàn lấy hai lồng, ném rồi sẽ không còn cái ăn đấy.”
Giang Phong vội vàng thu tay lại, chuyển hướng nhét hết vào bụng.
Tống Tiêu dụ Giang Phong nói hết ra chuyện của mình với Thiệu Dịch Chi, cùng cô bóc phốt.
“Đàn ông mà, tên nào cũng đê tiện hết!” Anh ta ngừng đôi chút, sửa miệng nói: “Không, bản chất của con người là đê tiện, cho dù nam hay nữ.
Ví dụ như em đi, Thiệu Dịch Chi bảo em từ sáng đến tối luôn ở bên cạnh anh ta nhưng em không tình nguyện.
Đợi khi anh ta không mang theo em đi làm nữa, em lại nghi ngờ có phải anh ta không cần em nữa không, lập tức ngu ngốc chạy theo anh ta.
Em nói xem có hèn không chứ?”
Giang Phong nghe đến ngơ ngác, “Hình như…có hơi hèn…”
“Vậy mới nói, em không được đi.”
Giang Phong bán tín bán nghi hỏi: “Vậy tôi nên làm thế nào?”
“Anh ta lúc nhốt lúc thả, em thì một mực bị anh ta dắt đi, có giống đang thả diều không chứ?”
Giang Phong điên cuồng gật đầu.
“Vậy nên, em đừng vội đuổi theo làm con diều đó nữa, cũng phải học cách làm sao để thả diều đi.”
Tống Tiêu nói đến mức ba hoa chích chòe, miệng đắng lưỡi khô, bưng ly trà lên nốc cạn một hơi.
Cô lấy lòng rót trà cho anh ta, mỉm cười nịnh bợ, “Anh trai tốt, còn gì nữa?”
Tống Tiêu xua tay, “Hết rồi hết rồi, chỉ mãi nói chuyện với em, quên mất cả ăn…”
Hai tiếng đồng hồ qua đi, Giang Phong ngã ngồi trên ghế, “Ợ~”
Ừm, hương vị không tồi.
Đợi đến lúc theo đuổi được Thiệu tiên sinh, sẽ dẫn anh cùng đến đây ăn.
Nếu như không theo đuổi được…cô sẽ tự mình đến, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, cho anh thèm chết, hứ!.